"Đương nhiên là thật rồi! Ôi, cầu xin anh, tôi thật sự chưa động vào người phụ nữ đó mà, tôi còn không biết cô ta trông như thế nào cơ"
Đoán rằng lão già kia cũng không dám nói dối mình, Nam Ngự rốt cuộc cũng buông tay ra.
“Mang người đi xuống.”
Nam Ngự lạnh lùng nói,
“Đi kiểm tra xem lời lão ta nói có thật không, còn nữa, thẩm vấn lão già kia xem người đã giới thiệu lão ta với Ngũ Vận Uyển là ai?
“Vâng” Dương Tá lập tức trả lời, ra hiệu cho những người bên dưới đưa lão già kia xuống, sau đó mới nhìn về phía Nam Ngự thấp giọng nói: “Cậu Nam, thật tốt quá, người xâm phạm mợ chủ năm đó không phải là lão già ghê tởm kia."
Trên mặt Nam Ngự không nhìn thấy một chút vui mừng nào, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Dương Tá,
"Cô ấy bị người đàn ông khác xâm phạm là chuyện tốt sao?"
Dương Tá bỗng tái mặt, "Cậu Nam, tôi không có ý đó."
Nam Ngự chẳng thèm để ý đến Dương Tá nữa, quay xe lăn rời khỏi nhà kho.
Đi thẳng về nhà, khi Nam Ngự vào phòng, Ngũ Vận Uyển vừa hay tắm xong, quấn một chiếc khăn tắm bước ra, không ngờ lại thấy Nam Ngự bước vào.
“A” Ngũ Vận Uyển kêu lên một tiếng liền nhanh chóng chui vào phòng tắm.
Nhưng Nam Ngự nhàn nhạt nói: "Không cần trốn, dù sao tôi cũng