Trong nhà máy bỏ hoang, một người đàn ông đã có tuổi nhưng được chăm sóc rất tốt bị trói trên ghế, lão ta như đã bị giày vò đến mức chỉ còn chút hơi thở, mí mắt sụp xuống, cho đến khi cánh cửa nhà kho trước mặt đột nhiên mở ra lão ta mới ngẩng đầu lên.
Nhìn chiếc xe lăn đang từ từ tiến lại gần mình, lão già kia sững sờ mất mấy giây rồi mới phản ứng lại, giãy giụa nói: "Sếp Nam! Thật không ngờ thật sự là anh, tôi không biết mình đã làm sai điều gì, cầu xin anh hãy tha cho tôi được không??"
Nam Ngự nhìn người lão già trước mặt, làn da nhăn nheo và thân hình mập mạp, trong lòng chỉ có một nỗi tức giận dâng lên!
Chết tiệt!
Một người đàn ông ghê tởm như vậy hai năm trước đã xâm phạm Ngũ Vận Uyển sao?
Nghĩ đến cảnh Ngũ Vận Uyển bị đè ở dưới cơ thể của lão ta, Nam Ngự chỉ cảm thấy lồng ngực như sắp nổ tung, anh chậm rãi đẩy xe lăn tới, vừa giơ tay liền bóp chặt cổ lão già kia!
“Nói” Nam Ngự thấp giọng, giọng nói lạnh đến tận xương tủy, “Hai năm trước, có phải ông đã xâm phạm một nữ sinh ở nhà hàng Thế Kỷ không?"
Hai năm trước?
Nhà hàng Thế Kỷ.
Lão già run rẩy hồi tưởng lại,