Ngũ Vận Uyển đang chuẩn bị đi mua bữa trưa cho Ngũ Nhã Phân thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Ngũ Vận Uyển sửng sốt.
Mẹ không có người quen ở thành phố S, ai sẽ đến gặp mẹ chứ?
Cô tới mở cửa thì thấy Nam Ngự và Dương Tá đang đứng bên ngoài.
Nam Ngự vẫn ngồi xe lăn, còn Dương Tá cầm hoa quả và hộp cơm.
Nam Ngự?” Ngũ Vận Uyển ngơ ngác.
“Vận Uyển, ai vậy?” Ngũ Nhã Phân hỏi.
Ngũ Vận Uyển hơi luống cuống nhìn ra cửa, không biết nên trả lời thế nào.
Trái lại Nam Ngư nghe tiếng từ trong vòng ra thì nhướng mày, chủ động nói: "Dì ơi, cháu tới thăm dì"
Khuôn mặt Ngũ Vận Uyển nóng lên, đành mở cửa cho Nam Ngự và Dương Tá đi vào.
Nam Ngự chậm rãi đẩy xe lăn đến trước giường, thấy Ngũ Nhã Phân kinh ngạc nhìn mình thì cười nhẹ rồi lễ phép nói: "Dì, cháu là Nam Ngự.
Lẽ ra cháu nên đến gặp dì sớm hơn nhưng Vận Uyển nói sức khỏe dì không tốt nên mới lần lữa mãi”
Ngũ Nhã Phân nhìn Nam Ngự, rồi nhìn Ngũ Vận Uyển đang đỏ bừng mặt bên cạnh, hiểu ra: "Ô, cháu là chồng của Vận Uyển à.
Thật sự không giống như dì đã nghĩ..."
Nam Ngự cười nhạt không nói gì, chỉ ra hiệu cho Dương Tá đặt hộp cơm và trái cây xuống, nói: "Chắc dì vẫn chưa ăn trưa đúng không? Cháu đã chuẩn bị một số món ăn nhà làm."
Ngũ Vận Uyển vội vàng bước tới mở hộp cơm ra, thấy các món thím Vương làm đều là súp và canh nên cô cẩn thận bắt đầu đút cho Ngũ Nhã Phân ăn.
Ngũ