“Thứ gì?” Ngũ Vận Uyển lập tức nhìn Nam Ngự.
Cô thật sự không nghĩ ra, mình có thể cho anh được gì khi anh đã có tất cả.
“Đồ ăn” Nam Ngự trả lời ngắn gọn: “Nếu muốn trả ơn tôi, vậy em tự tay nấu cho tôi ăn đi”
Ngũ Vận Uyển tròn mắt, cô không thể tin vào tai mình.
“Thế thôi à?” Cô khó tin hỏi: “Nhưng đồ ăn tối nấu không ngon cho lắm”
Cô tự nhận những thứ mình làm cùng lắm không khó ăn" thôi.
So với sự khéo léo của thím Vương, giống như trình độ của đầu bếp khách sạn và quản ăn ven đường.
Nam Ngự kén ăn như vậy lại muốn ăn những món cô nấu?
"Sao?” Nam Ngự hơi nhướng mày: “Em không đồng ý?”
“Đương nhiên không phải” Ngũ Vận Uyển vội vàng nói: “Nhưng...!sáu mươi nghìn đó, anh muốn tôi làm cho anh bao nhiêu bữa?”
“Em nghĩ ăn bao nhiêu bữa thì phù hợp?” Nam Ngự hỏi lại.
Vấn đề này đúng là làm khó Ngũ Vận Uyển.
Một bữa ở nhà hàng bình thường đắt lắm cũng chỉ mấy trăm, sáu mươi ngàn cô nấu được cả trăm bữa ý chứ.
“Một trăm bữa?” Cô dè dặt hỏi.
Thấy Ngũ Vận Uyển nghiêm túc suy tính Nam Ngự chỉ cảm thấy cô rất đáng yêu, khóe miệng anh cong lên: “Được, vậy một trăm bữa đi”
“Thế anh muốn ăn gì?”
“Không biết nữa.” Nam Ngự chậm rãi nói: “Em cứ làm món nào em nấu ngon là được”
“Không được đầu” Ngũ Vận Uyển nghĩ thầm, một bữa tận sáu trăm thì chắc chắn phải nấu theo yêu cầu của khách hàng chữ: "Tôi không biết nấu nhiều món cho lắm.
Thôi thì, mai tôi xem công thức rồi nấu thử