Đây là Nam Ngự, tuy anh phải ngồi xe lăn nhưng dựa vào sự lãnh đạo quyết đoán và chính xác của mình đã đưa tập đoàn Ngự Diệu phát triển thành công ty bá chủ một phương trong vòng hai năm ngắn ngủi.
“Vâng, vâng, sếp Nam” Người đàn ông trung niên nơm nớp lo sợ lấy lại tài liệu, người tiếp theo run rẩy vừa định bắt đầu báo cáo thì đúng lúc này....!
Ting.
Tiếng thông báo tin nhắn giòn giã vang lên trong phòng họp yên tĩnh.
Tất cả mọi người có mặt trong phòng họp lập tức sợ tái mặt, hốt hoảng nhìn nhau.
Là đứa nào to gan dám bật điện thoại trong giờ họp thế?
Khi mọi người còn mải nhìn nhau, Nam Ngự thản nhiên nhìn màn hình điện thoại đang sáng của mình.
Trên màn hình hiển thị thông báo Ngũ Vận Uyển đã gửi một bức ảnh.
Ngón tay thon dài của Nam Ngư lướt trên màn hình điện thoại, ngay lập tức anh nhìn thấy bức ảnh chụp đồ ăn cùng tin nhắn của Ngũ Vận Uyển...!
“Chủ nợ, hôm nay anh muốn ăn món nào?”
Kèm theo một biểu tượng cảm xúc khả nịnh nọt.
Mọi người trong phòng họp thấy Nam Ngự cầm điện thoại mới kịp phản ứng, không ngờ tiếng thông báo vừa rồi là của Nam Ngự.
Họ nhìn nhau bằng ánh mắt khó tin.
Phải biết Nam Ngự là một người nghiện công việc, bình thường anh không hề sử dụng điện thoại ngoài lúc làm việc, thế mà giờ anh lại đọc tin nhắn trong giờ họp?
Mọi người vẫn chưa bình tĩnh lại sau cú sốc thì hình ảnh kinh hoàng hơn đã xảy ra...!
Nam Ngự nhìn điện thoại, đôi môi mỏng quyến