“Không cần.”
Nam Ngự ngồi xuống: "Tôi sẽ ăn hết”
Ngũ Vận Uyển không nghĩ vậy, số lượng này dù bốn người ăn cũng không hết, huống chi là hai người họ.
Nhưng sự thật chứng minh cô đã đánh giá thấp sức ăn của Nam Ngự.
Hôm nay anh có vẻ rất thèm ăn, thể mà ăn hết tất cả những món cô nấu.
Ngũ Vận Uyển nhìn mà há hốc mồm, cô và Nam Ngự đã ăn chung với nhau nhiều lần thế mà trước giờ không hề phát hiện Nam Ngự là dạ dày vương.
Cuối tuần, Ngũ Vận Uyển lại bận rộn nấu cơm cả ngày cho Nam Ngự, thời gia trôi qua rất nhanh.
Thứ hai, Ngũ Vận Uyển đi làm.
Trước đây Ngũ Vận Uyển rất thích đi làm, nhưng từ khi Nam Bá trở thành tổng biên tập, cô lại thấy đi làm đáng sợ như thú dữ vậy.
Đúng là ghét của nào trời trao của nấy, cô vừa tới phòng làm việc ngồi chưa bao lâu, chủ biển Tưởng Lệ Lệ đã vội vàng bước tới:
“Ngũ Vận Uyển, chiều nay tôi phải đi phỏng vấn, cô chỉnh sửa lại tài liệu này rồi mang tới phòng làm việc của tổng biên tập giúp tôi nhé”
Ngũ Vận Uyển nhận lấy, nhíu mày: “Chủ biên, chiều nay tôi cũng phải chuẩn bị cho buổi phỏng vấn ngày mai, cô nhờ người khác đưa cho tổng biên tập đi”
Tưởng Lệ Lệ còn chưa trả lời thì Khâu Duyệt ngồi cạnh đã nói kháy:
“Chội ôi, cô Ngũ ơi, cô có thể đừng lạt mềm buộc chặt kiểu này được không? Ai mà chẳng biết quan hệ mập mờ của cô với tổng biên tập Nam, cần gì phải giả vời giả vịt như thế?”
Ngũ Vận Uyển không ngờ Khâu Duyệt tự