Edit: Ai Chan
Beta: Heulwen
Quả thật trước đây Thời Thiển chưa từng để ý theo dõi tin tức của mấy loại hình ‘trượt băng nghệ thuật’ nhưng chỉ cần có thể trở về thành phố Tây Linh cùng với Tùy Cẩn Tri, còn có thể cùng nhau hẹn hò xem thi đấu thì còn ngọt ngào hơn cả đường mật nữa.
Trận thi đấu diễn ra vào buổi chiều ngày 2 tháng 5, trên chuyến bay trở về Tây Linh thì Thời Thiển nhìn thấy anh lấy hai vé vào cửa ra, hơi ngạc nhiên: “Tiết mục thi đấu đơn nam?”
Tùy Cẩn Tri im lặng xoay người nhìn cô, trong mắt chính là hình ảnh của cô, vẻ mặt anh ôn hòa: “Làm sao vậy?”
“Em cho rằng mấy người các anh nên thích xem tiết mục đơn nữ chứ….” Cô hoàn toàn chính là một kẻ tay mơ trong ngành này nên chỉ dùng logic của bản thân để lý giải.
Tùy Cẩn Tri hiển nhiên sẽ không nói cho cô biết chuyện anh đang cố giấu trong lòng, giọng nói mê người nhẹ nhàng phát ra từ trong cuống họng: “Em có biết tại sao A Triết lại có vé không?”
Thời Thiển khó hiểu lắc đầu, lòng bàn tay ấm nóng của anh cầm lấy tay cô, giọng nói của anh mang theo hơi thở làm cô cảm thấy vừa nhột vừa ngứa, vành tai phút chốc đỏ ửng: “Chính là do cô Từ kia cho cậu ấy, em trai của Từ Tình là nhân tài mới xuất hiện của đội trượt băng nghệ thuật quốc gia.”
Nghe thấy lời anh nói cô mới hiểu ra, theo bản năng mà hỏi: “Minh Triết Niên gần đây có khỏe không anh?”
“Công việc vẫn bận như vậy, đến nỗi chuyện trong lòng…. Anh nghĩ rằng là cậu ấy muốn tìm một cơ hội để buông bỏ chuyện trong lòng, bằng không cả đời này cũng không dứt ra được.” Đôi mắt anh hơi híp lại, chăm chú nhìn cô gái trước mắt, khóe miệng không ngăn nổi một nụ cười: “Đáng tiếc là cậu ấy không có may mắn như vậy.”
Thời Thiển không biết nên trả lời vấn đề này thế nào đành phải giả vờ mắt điếc tai ngơ, tiện đà thay đổi đề tài: “Chuyện ngày đó ở sân bay em cũng có đọc qua tin tức, đúng là…. đáng sợ, may mắn là mọi người đều không sao.” Cô thở dài một tiếng, “Mấy ngày nay anh vẫn luôn tăng ca, khẳng định cũng rất vất vả mà em lại quên chăm sóc anh, sau này anh có bận phải nhớ ăn cơm đúng giờ, chăm sóc dạ dày thật tốt.”
Tùy Cẩn Tri trầm giọng ‘ừm’ một tiếng, nhéo đầu ngón tay cô trong bàn tay mình, ánh mắt hơi trầm xuống, “Đúng là anh có suy nghĩ kỹ lại chuyện quay trở lại đội bay, cơ trưởng Mạnh trong công ty anh có khả năng cả đời cũng sẽ không thể quay lại vị trí làm việc, hiển nhiên là rất đáng tiếc nhưng cũng do cậu ấy thất trách, suýt chút nữa đã làm cho nhiều người như vậy bồi tội cho cậu ấy rồi….”
Thời Thiển nghe được câu đó thì vuốt ve cổ tay anh, nghe thấy anh dùng chất giọng lạnh lùng nói xong thì nhích lại gần cô, hỏi cô: “Còn có chuyện anh đang suy nghĩ, nếu như em không ngại…. thì sau khi xem thi đấu xong trở về thì anh dẫn em đi gập người lớn bên này.”
Cô vốn dĩ có hơi buồn ngủ nhưng khi nghe xong nửa câu sau của anh thì hoàn toàn tỉnh táo lại, lập tức ngồi thẳng người dậy làm cho anh có chút giật mình: “Không, không cần đi.” Thời Thiển nhanh chóng lật tung đầu óc tìm từ ngữ để giải thích cho thỏa đáng, việc là cô còn chưa nói với người trong nhà cô chuyện của anh.
Bởi vì thời gian hai người qua lại cũng chưa lâu lắm, hơn nữa tình cảm lại có chút thuận lợi quá mức nên cô có phần không dám nói chuyện này với người trong nhà, loại cảm giác này…. Thật ra cũng rất mâu thuẫn, “Em không có nói với người nhà là trở về cùng anh, cho nên…. có hơi bị hấp tấp.”
Tùy Cẩn Tri nghe câu nói của cô thì đoán ra được vài phần, anh cười nhẹ, nói: “Không sao, hôm nay em về nói một tiếng với người nhà là được.”
Thời Thiển: “....” Không phải chỉ cần nói như vậy là được sao!
“Dáng vẻ này của anh làm cho em khẩn trương, hơn nữa em sợ bọn họ….”
Anh nhìn thấy cô có phần lúng túng tay chân thì cúi người qua vòng lấy nửa người của cô, dịu dàng trấn an cô: “Em sợ bọn họ xem như đây là chuyện ván đã đóng thuyền, là anh nghiêm túc đến nhà em cầu hôn phải không?”
Sự bất an trong ánh mắt của Thời Thiển bị lời anh nói xoa dịu đi, mới vừa nãy còn có cảm xúc nghi ngờ nhưng trong nháy mắt đã bị lắng xuống, chỉ còn lại một mảng yên bình.
“Anh muốn lấy thân phận ‘bạn trai’ đến nhà thăm hỏi người lớn một chút, sẽ không lập tức nói đến chuyện đính hôn, kết hôn này nọ. Anh chỉ muốn để cho mọi người biết em đang qua lại với ai, nếu như em cảm thấy vẫn chưa sẵn sàng thi anh chỉ chào hỏi một cái sẽ lập tức đi ngay….” Tùy Cẩn Tri gằng từng chữ một, trật tự rõ ràng, âm giong như tiếng suối róc rách chốn rừng sâu làm cô hoàn toàn không có ý định tự chối.
“Vậy hôm nay trở về sẽ nói một tiếng với người nhà….” Thời Thiển vẫn còn chút khẩn trương, cô đang ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, ngước mắt nhìn ra bên ngoài chính là cả một bầu trời phủ đầy ánh vàng lấp lánh, đẹp không sao tả được.
Lúc Tùy Cẩn Tri nghiêng đầu nhìn qua thì cô vẫn đang đắm chìm trong màu nắng vàng trong trẻo, da thịt trắng bóc như ánh lên màu nước làm cho anh nhìn thấy là lòng xao xuyến.
Anh khẽ dời mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười như vừa đạt được mưu kế.
Thành phố Tây Linh được bao bọc bởi một phần của sông nước Giang Nam nên vào mùa mưa càng thể hiện rõ nét phong cảnh cổ xưa dưới làn mưa bụi phấp phới, mang một chút màu hoài niệm. Đi ở ven đường có thể nhìn thấy không ít người đang ngồi nhâm nhi tách trà nóng, từng tốp năm tốp ba đang lắng nghe tiếng mưa rơi, ngắm nhìn phong cảnh cố hương mộc mạc làm cho tâm tình càng thỏa mái.
Thời Thiển và Tùy Cẩn Tri biết buổi thi đấu hôm nay không có mưa nhưng cũng là một ngày trời nhiều mây, trên sân vận động có mái che kín bầu trời nhưng còn đọng lại một chút cảm giác ẩm ướt của ngày mưa, giống như có người đang vung ngòi bút trên bức tranh thủy mặc làm lòng người có một chút bình yên tự đắc.
Sau khi hai người vào chỗ ngồi thì Tùy Cẩn Tri đi mua hai bình nước, Thời Thiển mở nắp bình, chu miệng nhỏ uống từng ngụm. Cô vì muốn nhìn hiểu một chút các kỹ thuật biểu diễn của vận động viên chuyên nghiệp nên tối qua còn cố ý lên mạng tìm hiểu một ít tư liệu, biết được động tác nhảy bật trong môn trượt băng có đến 6 7 loại, còn biết được em trai của Từ Tình bước theo nghiệp trượt băng này khi mới 16 tuổi đã nắm được kỹ thuật xoay 360 độ, hơn nữa…. Không hổ danh là chị em ruột, nhan sắc của cậu nhóc này vô cùng nổi bật, là trai đẹp chính hiệu không thể bàn cãi!
Có điều