Edit: Ai Chan
Beta: Heulwen
Qua làn khói trắng lượn lờ, Minh Triết Niên nhìn thấy Thời Thiển đã lâu không gặp, giống như là một việc ngoài dự đoán của anh nên trên mặt thoáng quá nét ngạc nhiên, ngay sau đó anh cười với cô: “Các em đến xem thi đấu?”
Cô nhìn lướt qua bầu trời dường như sắp mưa, nhẹ giọng nói: “Trời sắp mưa, anh dự định lát nữa sẽ đi vào hay là bây giờ đi về luôn?”
Anh nương theo làn khói nhìn về phía bầu trời xám xịt rồi nhìn Thời Thiển, thì ra trong mắt cô đầy vẻ trong sáng tươi cười, hiển nhiên là đã được bồi đắp bởi những màu sắc tươi sáng của tình yêu rồi: “Chuẩn bị đi rồi.” Anh nói rồi dập tắt tàn thuốc, đứng thẳng người lên khỏi cây cột đang dựa.
Thời Thiển gật đầu, Minh Triết Niên suy đoán một chút rồi dùng giọng chân thành nói: “Trước đây anh từng nói em xứng đáng với một người đàn ông tốt hơn, và Tùy Cẩn Tri tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất.”
“Cảm ơn.” Cô nghĩ một chút rồi tò mò hỏi, “Lúc anh nói lời này là Tùy Cẩn Tri đến tìm anh sao?”
“Hóa ra cậu ấy đã khai nhận rồi sao?” Minh Triết Niên làm ra vẻ miễn cưỡng lắc đầu, “Trước đây khi cậu ấy đã nghe qua nick trên mạng của em làm anh cảm thấy chuyện này rất vi diệu.”
Khi Thời Thiển mỉm cười thì giống như phản chiếu lại mọi sự đẹp đẽ dịu dàng thông qua lớp sương mờ lạnh lẽo, trên gương mặt càng tăng thêm nét xinh đẹp làm cho lòng người nao nao.
Hai người đứng tại chỗ tán dóc đôi ba câu, Minh Triết Niên nhìn thấy sắc trời thay đổi thì nói: “Sắp đến lượt thi đấu tiếp theo, em vào trước đi, anh có việc phải đi rồi.”
Thời Thiển đoán rằng Minh Triết Niên có lẽ không chấp nhận được hiện thực tàn khốc khi mà người con gái anh thích nhất lại ở bên cạnh một người đàn ông khác, cho nên…. Nói chung chỉ có cách trốn tránh.
“Em thật sự nên cảm ơn anh, nếu không phải làm bạn với anh thì em sẽ không quen biết anh ấy.” Cô vô cùng chân thành, hai mắt trong veo nhìn đối phương, “Anh cũng là bạn tốt của Tùy Cẩn Tri thi sau này vẫn là bạn tốt của em như trước, em thật sự hy vọng anh có thể vui vẻ hơn bây giờ.”
“Ừm, anh biết, em yên tâm đi.” Minh Triết Niên nhớ đến khung cảnh mỗi khi bọn họ nói chuyện phiếm trước giờ cơm lúc trước, kỳ thật anh cũng không biết phải nói rõ cảm xúc trong lòng như thế nào.
Nếu anh không phải bị trói buộc bởi một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm đã bị thương đến mức da thịt thối rửa thì anh tuyệt đối sẽ đem lòng yêu cô gái đang đứng trước mắt này, sẽ xem cô như báu vật quý giá mà dốc lòng yêu thương….. Nhưng loại chuyện này chẳng ai nói được rõ ràng, cũng chưa bao giờ đủ tốt…. Chỉ là anh, chuyện anh có thể làm chỉ có là chúc phúc cho họ.
Sau đó Thời Thiển quay vào thì đem chuyện cô gặp được Minh Triết Niên nói cho Tùy Cẩn Tri biết, anh thấp giọng thở dài một chút, nghĩ rằng tình cảm của người bạn này đối với cô Từ đúng là nghĩa nặng tình sâu, cũng là chuyện không nói trước được: “Chuyện đã hơn một năm, anh cũng đã nhìn thấy Tần Phương Mộ thay đổi như thế nào, chuyện tình cảm khó mà nói được có là lựa chọn tốt hay không, có điều, trước kia Tần Phương Mộ khẳng định là có rất nhiều chuyện sai, anh và đạo diễn Cố Đình Xuyên đều cảm thấy cậu ta có tâm lý biến thái.”
Thời Thiển: “....” Cô giống như nghe được mấy tin vịt trong giới giải trí.
Tùy Cẩn Tri nhìn thấy sắc mặt có vẻ phức tạp của cô thì cũng không cho cô biết thêm bất cứ tin tức mặt trái nào, chỉ nhắc một chút: “Nếu đổi lại là trước kia thì anh cũng sẽ không dám tùy tiện giới thiệu em làm quen với Tần Phương Mộ đâu, người này làm việc thì tự tung tự tát nhưng may mà người ở ác thì sớm ngày cũng bị nghiệp quật. Được, không nói đến người đàn ông khác nữa, em còn chưa nói cho anh biết lát nữa xem thi đấu xong thi đưa em về nhà sao?”
Thời Thiển sau khi trải qua sự việc vừa rồi thì trong lòng không khỏi cảm thấy người đàn ông này đã mang đến cho cô hy vọng mà trước nay luôn nằm xa tầm với của cô, luôn dịu dàng đối xử với cô.
Có lẽ cũng do chuyện của bọn họ quá mức thuận lợi nên đã làm cho cô quên đi rằng để gặp được một người đàn ông này thì có bao nhiêu là trắc trở.
Thời Thiển cười nhẹ, đôi mắt long lanh: “Em đã nói qua với người trong nhà rồi, lát nữa em ghé nhà em uống ly trà đi.” Cô biết rõ, định nghĩa hạnh phúc của mỗi người là không giống nhau, không phải ai cũng có thể trở thành ‘người duy nhất trong hàng ngàn người’ được, đi được đến đây đã là hạnh phúc đúng người đúng thời điểm rồi.
Trước khi về đến nhà thì Thời Thiển đã nói qua trước với anh về tình huống trong nhà, cô nói luôn chuyện tái hôn của Hạ Hiểu Lôi và chú Dư.
“Trước khi mẹ em tái hôn thì em chưa bao giờ nhìn thấy ba và mẹ nắm tay đi tản bộ bên ngoài, sau này bà tìm được một người hiểu bà, yêu thương bà, cũng là người bằng lòng bao dung bà, hai người thường xuyên nắm tay ra ngoài dạo phố, em thật sự vui thay cho mẹ…. Chú Dư đối với em rất tốt, em cũng rất hạnh phúc.”
Tùy Cẩn Tri hiểu được cảm giác của cô, cô đã là nạn nhân của cuộc hôn nhân thất bại của cha mẹ mình, đã chịu qua chua xót và đau khổ, tận mắt nhìn thấy mẹ mình vùng vẫy trong cuộc sống gia đình bế tắc đó, cũng bị chính cha ruột của mình phớt lờ đi những đau khổ.
“Sau khi mẹ và chú Dư kết hôn thì em từng khuyên mẹ nên có thêm một người con, dù sao chú Dư cũng là người vô cùng tốt.” Lúc đó Hạ Hiểu Lôi nhìn cô cười cười, bà không trả lời cô cái gì.
Sau khi cha của Thời Thiển tái hôn thì lại có thêm một người con trai, nhưng ông chưa từng xem nhẹ cô con gái này của mình, đối xử với Thời Thiển thậm chí còn tốt hơn trước đây, giống như ông đang muốn bù đắp lại.
Thế nhưng từ sâu trong lòng cô lại có rất nhiều oán hận với người cha này, khi trưởng thành cũng không thể nào gần gũi giống như trước kia được, nhưng cô cảm thấy trẻ con là vô tội, bởi vì nói tới đứa trẻ đó thì ‘cậu chỉ ra đời với một phần tình yêu thương, việc cậu lựa chọn đến với thế giới này không phải là lỗi của cậu.’
Suy nghĩ của Tùy Cẩn Tri hơi chùng xuống, anh nghĩ đến cô gái nhỏ như vậy phải trưởng thành theo cách này thì cảm thấy đau lòng.
Cho dù hiện tại mọi chuyện đều đã trôi qua nhưng anh vẫn không thể không đau lòng cho cô gái nhỏ nhắn vô cùng hiểu chuyện của những năm tháng đó.
Loại chuyện liên quan đến tình cảm của đời trước như vậy thì chỉ có đứa trẻ có chỉ số IQ và EQ xuất sắc mới có thể nắm chắc được cục diện lúc đó, mà cô hiển nhiên là đã làm được, cũng