- Đính thuế biển, ha ha...... Trương công tử, Đính thuế biển này chỉ có tác dụng với kinh doanh bạo lợi hành nghiệp mà thôi, ân...... Ngọc khí điếm của ngươi thuế suất cũng chỉ có năm phần trăm, chẳng lẽ Trương công tử muốn nhúng tay vào bạo lợi hành nghiệp hay sao?
Chu Lệ lên tiếng hỏi.
Bạo lợi hành nghiệp chính là kinh doanh muối, thanh lâu, đổ trường. Bình thường những nghành nghề này thuế suất đều là mười lăm phần trăm. Còn ý nghĩa của Đính thuế biển chính là: Nếu như ngươi có nó, bất kể ngươi kinh doanh cái gì, thuế suất cao nhất cũng chỉ là mười phần trăm mà thôi. Nói cách khác, nó có một giới hạn.
Lý gia chủ cặp mắt khẽ nheo lại, loé lên một tia nhìn độc ác: "Tiểu tử, ngươi muốn nhúng tay vào bạo lợi hành nghiệp. Hừ, ngươi công lực cao, nhưng trên phương diện kinh doanh thì...... Ta sẽ cho ngươi biết tại sao Lý gia có thể hoàn toàn chiếm lĩnh thị trường buôn bán muối và đổ nghiệp mấy trăm năm nay!"
- Tốt lắm, hiền chất có được hùng tâm tráng chí này thật đáng khuyến khích. Hoàng thượng nên đáp ứng hắn đi!
Lý gia chủ lập tức lên tiếng, tựa hồ như đối với Trương Tinh Phong cực kỳ quan tâm.
Chu Lệ mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ: "Hai nhà các ngươi cứ từ từ mà đấu với nhau đi. Cấp cho Trương Tinh Phong Đính thuế biển, thuế suất sẽ chỉ còn mười phần trăm, để cho các ngươi thoải mái mà đấu với nhau!”
- Nếu như Lý gia chủ cũng đã nói như vậy, trẫm có cái lý do gì mà không đáp ứng đây? Tốt, Trương công tử đã có lòng tiến vào bạo lợi hành nghiệp, trẫm đương nhiên ủng hộ. Nhưng trẫm cũng phải nhắc nhở Trương công tử, Lý gia tại phương diện bạo lợi hành nghiệp chính là long đầu, ngươi cần phải quan hệ thật tốt với Lý gia chủ đấy, ha ha ha......
Chu Lệ đột nhiên cười lớn. Không biết là vì Trương Tinh Phong mà cao hứng, hay là vì Trương Tinh Phong muốn đấu cùng với Lý gia.
- Lý gia chủ, Tinh Phong trước tiên ở nơi này xin đa tạ ngài. Việc làm ăn sau này xin hãy chừa lại cho Tinh Phong một chút đường lui nhé!
Trương Tinh Phong chắp tay tươi cười nói, dáng vẻ rất khiêm tốn. Trong lòng lại thầm nghĩ: "Hừ, Lý gia chủ, Tinh Phong ta cũng không có nói sẽ cho ngươi đường lui!”
Lý gia chủ liền lên giọng kẻ cả nói:
- Hiền chất yên tâm, ta đương nhiên sẽ không quá mức!
Trong lòng lại thầm nghĩ: "Không quá mức, ta nhất định sẽ chèn ép ngươi, bức ngươi đến đường cùng!"
Lý gia chủ lúc này trong lòng hận ý ngập trời. Lão tổ tông của mình bị vũ nhục, di thể của con dâu mình bị cướp đi, đó không phải là hận đến thấu xương hay sao. Nhưng bên ngoài hắn vẫn một câu "hiền chất", hai câu "hiền chất", giống như hai người cực kỳ thân thiết.
Hai người trong lúc này cười nói với nhau có vẻ rất chân thành.
- Tốt lắm, bây giờ Trương công tử đã đáp ứng mọi người cùng đi, Lý gia chủ nghĩ sao?
Chu Lệ bây giờ tất cả tinh thần đều tập trung trên người Lý gia chủ. Hắn có thể tưởng tượng được, quốc khố của mình tăng thêm hơn mười ức bạc, quả thật đúng là lưu danh thiên cổ.
Lý gia chủ không trả lời, mà lại nói sang chuyện khác:
- Cho dù tất cả mọi người đều đồng ý, có nên hạn chế số người tham gia của mỗi bên hay không?
Trương Tinh Phong đột nhiên xen vào:
- Đối với những chuyện này, ta không có ý kiến gì. Hoàng thượng và Lý gia chủ cứ thảo luận với nhau!
Nói xong liền xoay người, cầm lấy chén rượu quan sát phong cảnh chung quanh. Thành thật mà nói, Ngự hoa viên này tuyệt đối là ngạo thị thiên hạ. Uống rượu thưởng hoa quả thật là một sự hưởng thụ.
Chu Lệ cười nói:
- Ta cho rằng càng nhiều người thì càng tốt. Mọi người đều biết năm đó Nguyên triều hoàng đế Thiết Mộc Chân tung hoành thiên hạ, nghe nói bảo tàng thu được tuyệt đối làm cho người ta sợ hãi. Các cơ quan bên trong hẳn là rất khó tưởng tượng, nếu như ít người có lẽ sẽ không vào được!
Chu Lệ là hoàng đế của Minh vương triều. Cao thủ mặc dù không nhiều lắm, nhưng số lượng tuyệt đối là nhiều nhất. Thiên hạ chín châu, mỗi một châu đều có hơn mười vạn quân, cả nước có đến mấy trăm vạn quân. Nói về nhân số, ai có thể so được với hắn!
Lý gia chủ đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, liếc nhìn Chu Lệ, cười nói:
- Mặc dù nhiều người cũng có điểm tốt, nhưng hiển nhiên cũng có chỗ bất lợi. Nơi cất giấu kho tàng nhất định sẽ không quá lớn, nhiều người làm sao có thể tiến vào đây. Chỉ có nhân số không nhiều cũng không ít mới là thượng sách!
Số lượng cao thủ của Lý gia tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất, ai có thể so sánh được. Có lẽ chỉ có Trương gia là có thể. Số lượng cao thủ của "Ám Huyết" và "Thiên Vũ Lâu" hợp lại nhất định có thể so sánh với Lý gia. Nhưng mà cao thủ của "Ám Huyết" thì còn có thể điều động, còn cao thủ của "Thiên Vũ Lâu" đều là phụ trách tình báo, hoàn toàn không thể rời khỏi cương vị được.
Luận về số lượng cao thủ có thể điều động, Lý gia tuyệt đối là mạnh nhất.
Chu Lệ đột nhiên nói:
- Lý gia chủ nói như vậy không đúng rồi, nhiều người thì có thể phân ra. Nhóm đầu tiên nếu như chết hết, những nhóm tiếp theo nhất định có thể thành công!
Trương Tinh Phong nghe được trong lòng phát lạnh. Vị hoàng đế này vì đại sự quả thật là lòng dạ độc ác. Một nhóm người số lượng bao nhiêu đây? Tuyệt đối không phải chỉ là vài người hay vài chục người!
Lý gia chủ đột nhiên nói:
- Hoàng thượng, nếu như nhóm đầu tiên đi vào, khiến cho cơ quan phát động hủy diệt địa phương có chứa bảo tàng thì sao đây? Nên biết rằng các bảo tàng lớn hầu hết đều có cơ quan hủy diệt bên trong!
Chu Lệ cứng lưỡi, không biết phản bác cách nào. Lý gia chủ nói quả đúng là sự thật, hầu hết các bảo tàng lớn đều có cơ quan hủy diệt bên trong. Nhưng hắn quả thật không cam lòng.
Đột nhiên Chu Lệ trong đầu sáng lên, một kế sách âm hiểm xuất hiện. Liếc nhìn Trương Tinh Phong đang thưởng thức hoa ở Ngự hoa viên, lại nhìn sang Lý gia chủ đang dương dương tự đắc, trong lòng thầm nghĩ: "Lý gia chủ, ngươi đã như vậy thì đừng trách ta lòng dạ
độc ác. Trương công tử, ta cũng không có biện pháp. Một phần bảo tàng, lấy một phần đương không bằng lấy cả ba phần!"
- Tốt lắm, Lý gia chủ nói cũng đúng. Người nhiều quá nói không chừng lại chữa lợn lành thành lợn què. Nếu đã như vậy, ta đồng ý giảm số lượng người một chút. Lý gia chủ cho rằng bao nhiêu người thì thích hợp đây?
Chu Lệ lên tiếng hỏi lại.
Lý gia chủ suy nghĩ một lát mới lên tiếng:
- Vậy thì năm trăm người đi. Nhân số không phải quá nhiều cũng không phải là quá ít!
Chu Lệ đột nhiên trong lòng lửa giận bốc lên: "Không phải quá ít, năm trăm cao thủ. Lý gia các ngươi có thể xuất động năm trăm cao thủ, ít nhất cũng là Tiên thiên cảnh giới. Hừ, hoàng cung của trẫm làm sao có thể tìm được nhiều cao thủ như vậy. Thế gia, thế gia, một ngày nào đó trẫm sẽ cho các ngươi biết, hoàng quyền mới chính là thế lực lớn nhất!"
Chu Lệ trên mặt vẫn mỉm cười như trước, nhìn Lý gia chủ nói:
- Nếu như Lý gia chủ đã nói như vậy, trẫm cũng không có ý kiến gì. Năm trăm người, ba ngày sau đồng thời tập trung. Như vậy được không?
Lý gia chủ trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng, tựa hồ như đối với biểu hiện của mình rất là khâm phục. Nghe Chu Lệ đề nghị, liền lập tức gật đầu, trong lòng lại khinh bỉ nói: "Lý gia chúng ta trong vòng nửa ngày có thể triệu tập một ngàn Tiên thiên cao thủ. Còn hoàng cung các ngươi có thể triệu tập được năm trăm cao thủ trong ba ngày đã là may lắm rồi, còn không biết cao thủ này có phải là Tiên thiên cảnh giới hay không nữa. Hừ!"
Trong lòng hắn cảm thấy dâng lên một niềm tự hào đối với Lý thị thế gia.
Trương Tinh Phong cũng gật đầu, xoay người tiếp tục thưởng hoa. Bất kể bọn họ có bao nhiêu người, mình một người cũng đủ lắm rồi.
Lý gia chủ đột nhiên thấy được Trương Tinh Phong ngạo nghễ đứng bên cạnh, niềm tự hào trong lòng trong nháy mắt biến mất: "Chính là ngươi, những khuất nhục của Lý thị thế gia ta nhất định sẽ trả lại ngươi gấp nhiều lần. Hừ! Bạo lợi hành nghiệp, ngươi không có kinh nghiệm mà cũng muốn nhúng tay vào. Ta nhất định sẽ khiến cho ngươi mất cả vốn lẫn lời!
- Hoàng thượng, ta xin phép đi trước!
Lý gia chủ quay về hướng Chu Lệ làm một động tác vái chào, liền lập tức rời đi.
Chu Lệ cắp mắt khẽ nheo lại. Trong mắt loé lên một tia sáng, như muốn nói cho người khác biết, hắn không chỉ là một hoàng đế mà còn là một tuyệt thế cao thủ. "Ta", trước mặt hoàng đế mà dám xưng "ta"có lẽ không có mấy người. Chu Lệ trong lòng cảm thấy giận dữ, nhưng đối mặt với một thế gia cường đại hắn có thể làm gì đây? Cho dù là Thiết Mộc Chân cường hãn cũng không thể nào khống chế được thế gia. Hắn có hùng tâm, nhưng mục tiêu thì lại có chút không thực tế. Nhưng ai có thể nói lý tưởng của hắn nhất định không thể thực hiện được? Một người trường sinh bất tử thì có chuyện gì không thể?
- Trương công tử, ngươi đối với hoa rất yêu thích sao?
Chu Lệ xoay người nói với Trương Tinh Phong. Đối với Trương Tinh Phong, hắn vẫn xem như là một thần tiên, cho đến bây giờ cũng không xem Trương Tinh Phong như là một dân chúng bình thường.
- Tinh Phong không phải vì thích hoa mà xem hoa, mà là yêu thích cái đẹp!
Trương Tinh Phong mỉm cười, đột nhiên lại nói:
- Hoàng thượng trước đây không lâu để cho Nhạc Nguyệt công chúa đến phủ của ta là vì cái gì?
Chu Lệ ngẩn người, trong lúc nhất thời không hiểu Trương Tinh Phong có ý tứ gì.
Trương Tinh Phong đột nhiên cười nói:
- Hoàng thượng cũng biết, mị lực của Nhạc Nguyệt quả thật rất lớn!
Chu Lệ trong lòng vui vẻ. Chẳng lẽ Trương Tinh Phong thật sự yêu thích nữ nhi của mình? Nhưng theo tình báo phân tích, muốn cho Trương Tinh Phong yêu một nữ nhân khác hầu như không có khả năng!
Trương Tinh Phong lại nói:
- Nhạc Nguyệt đến phủ ta cũng chỉ một thời gian ngắn, nhưng lại lấy mất trái tim của đại ca Lang Phong của ta. Không biết Hoàng thượng có thể thành toàn cho hai người bọn họ hay không?
Trương Tinh Phong cuối cùng đã nói ra mục đích của mình.
Chu Lệ trong nháy mắt nhớ lại. Theo như tin tình báo thì Lang Phong kia chỉ là một cao thủ bình thường, không có thế lực gì, cũng không có quan tước. Chu Lệ lúc này có chút khó xử, hắn quả thật không muốn đem nữ nhi bảo bối của mình gả cho một người bình thường.
Trương Tinh Phong sắc mặt biến đổi, hắn đã nhìn thấy suy nghĩ của Chu Lệ, cười lạnh nói:
- Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài. Hoàng thượng, ta xin cáo từ trước!
Chu Lệ ngơ ngác, vừa rồi lại thêm một người tự xưng là "ta", nhưng hắn lại không hề cảm thấy tức giận chút nào, phảng phất như tất cả đều là chuyện đương nhiên. Lúc này trong lòng hắn lại vang lên câu nói kia của Trương Tinh Phong: " Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài!"
"Chẳng lẽ vừa rồi ta đã sai?" Chu Lệ nhìn bóng lưng của Trương Tinh Phong rời đi thì thào tự nói. Nhưng chỉ trong nháy mắt hắn đã khôi phục lại. Hắn bây giờ phải chuẩn bị cho đại sự ba ngày sau, không chỉ là chuẩn bị cao thủ, mà còn có ám chiêu!
Trương Tinh Phong và Lý gia đối mặt với âm mưu của Chu Lệ sẽ như thế nào?