Tôi và mẹ xông tới hỏi thử tình hình của ba, nhưng bởi vì tâm trạng quá kích động nên tôi mở miệng cả buổi cũng không hỏi được câu nào.
Bác sĩ kia nhìn mẹ con tôi, khẽ thở dài một tiếng: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng bệnh tim cấp tính, cứu chữa không nổi nên đã tử vong.
Hai người vào trong gặp mặt người đã khuất lần cuối cùng đi!”
Ầm!
Tôi chỉ cảm thấy cả người như bị sét đánh, đầu óc ong ong quay cuồng, não bộ trống rỗng.
Mẹ tôi đột nhiên ngã xuống đất không còn phản ứng gì, bác sĩ vội vàng đi tới kiểm tra.
Lý trí nói cho tôi biết rằng, lúc này tôi cần phải tỉnh táo.
Sau khi đưa mẹ vào phòng bệnh, tôi ngồi xổm trước cửa ra vào, cả người như bị rút hết máu, vẫn không có cách nào tin được chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà ba đã mãi ra đi.
Điện thoại trong túi quần kêu réo inh ỏi, là Đường Bảo Nam đang ở nhà gọi tới, thằng bé sợ hãi nên cứ liên tục hỏi tôi: “Chị ơi, ba sao rồi ạ?”
Tôi không biết phải trả lời như thế nào, chỉ có thể trấn an thằng bé nhớ ở nhà ngoan ngoãn, chúng tôi sẽ về nhanh thôi.
Khi mẹ tôi tỉnh lại thì đã là nửa đêm, bà nhìn tôi, ánh mắt có hơi mơ màng, giọng khàn khàn: “Ba con đâu rồi?”
Nhìn bà, một chữ tôi cũng không thốt lên được, chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, bà thấy tôi như vậy thì vội bước xuống giường.
Tôi không nhịn được ôm chặt lấy bà, mở miệng nói: “Mẹ, ba đi rồi!”
Tôi cảm giác được cơ thể bà bỗng trở nên cứng đờ, tim tôi quặn thắt lại đau đớn, gằn từng chữ: “Ba đi rồi, bị đưa vào nhà xác rồi!”
Bà đẩy mạnh tôi ra, nhìn tôi với ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ: “Đường Hoài An, cô quá tàn nhẫn!”
Dứt lời, bà bước xuống giường, lê cơ thể mệt mỏi rời khỏi phòng bệnh rồi đi thẳng đến nhà xác, tôi biết là bà muốn đến nhìn ba.
Nương tựa bên nhau nửa đời người, đột nhiên nói không còn là không còn, mẹ tôi không khóc, bà chỉ bình tĩnh nhìn thi thể của ba, cầm tay ông, yên lặng nhìn ông.
Mà cái nhìn này, chính là suốt cả một đêm.
Khi bước ra từ nhà xác, mẹ nhìn tôi, sắc mặt tái nhợt thiếu sức sống: “Đường Hoài An, trước kia mẹ đã suy nghĩ rất nhiều về nguyên nhân mà mẹ và ông ấy rời xa nhau, có sinh lão, có bệnh tử, nhưng chỉ duy nhất một điều mẹ chưa từng nghĩ tới, đó là ông ấy sẽ sớm rời đi vì con.”
Lời nói của mẹ rất nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ lại như một cái búa ngàn cân đập mạnh