Mặt trời gay gắt chói chang trên đầu khiến tôi gần như không thể mở mắt ra nổi, bóng lưng của Cố Gia Huy cũng ngày càng mơ hồ, trong khoảnh khắc ngất xỉu ấy, tôi bỗng thấy bất đắc dĩ, e là cơ thể này tàn tạ mất rồi.
Tôi còn tưởng rằng mình sẽ cứ thế hôn mê trên đường cái, nhưng không ngờ khi tỉnh dậy lại thấy mình ở trong bệnh viện, còn có cả Cố Gia Huy đang ngồi bên cạnh.
Người đàn ông này vẫn lạnh lùng như bao ngày, nhưng trên gương mặt tuấn lãng kia lại nhiều thêm chút nhu hòa.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thấy tôi tỉnh lại, anh đứng cạnh giường nhìn tôi rồi hỏi.
Sau lưng anh toả ánh sáng tựa như thần tiên giáng trần.
Có một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ rằng anh quan tâm đến tôi, nếu không thì tại sao lại xuất hiện ở đây?
“Tôi bị sao vậy?” Tôi không trả lời anh mà hỏi ngược lại.
“Ngủ không đủ giấc, hư hao khí huyết!” Giọng nói truyền đến từ cửa ra vào, là một bác sĩ trẻ tuổi, anh ta đến gần giường bệnh, nhìn Cố Gia Huy một chút, sau đó nhíu mày nhìn tôi nói một cách sâu xa: “Cô gái, nếu như cô cứ tiếp tục giày vò cơ thể này nữa thì nó sẽ thật sự nát đấy.”
Tôi thở dài trong lòng, hơi cúi đầu, sao tôi lại không biết rằng mình không thể giày vò cái cơ thể này nữa.
Sau khi kiểm tra hết cho tôi một lượt, bác sĩ kia lại nhìn tôi, nhướng mày nói: “Thẩm Hữu Thịnh, có thể sau này sẽ phụ trách bệnh tình của cô.” Vừa nói, anh ta vừa nhìn lướt qua Cố Gia Huy đang tối sầm mặt với ý cười mơ hồ.
Hai người này quen nhau à?
Tôi cười nhẹ, khẽ mở miệng nói: “Xin chào bác sĩ Thẩm, tôi là Đường Hoài An.”
Anh ta nhún vai, trả lời tôi hai từ: “Đã biết.”
Cố Gia Huy thấy anh ta quá mức dài dòng nên tối sầm mặt nói: “Kiểm tra xong rồi thì cút nhanh lên!”
Thẩm Hữu Thịnh “chậc” một tiếng, bất mãn nói: “Anh ba, anh qua cầu rút ván đấy nhé.”
Cố Gia Huy lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Hữu Thịnh, Thẩm Hữu Thịnh là một người biết điều, khẽ nhún vai nói: “Được rồi, đi liền đây.
Sau khi cô ấy bị sẩy thai thì còn chưa bình phục hoàn toàn, lại tích tụ tâm sự trong lòng nên rất dễ khiến cho cả đời này không thể mang thai.
Anh đừng có tối sầm mặt suốt ngày như thế, sẽ ảnh hưởng không tốt đối với bệnh nhân.”
Anh ta còn muốn lảm nhảm thêm vài câu nữa nhưng đã bị ánh mắt lạnh lùng của Cố Gia Huy làm cho rời đi.
Tôi nhìn cách hai người họ tiếp xúc tương tác qua lại với nhau, trong lòng chắc mẩm họ cũng phải là bạn bè khá thân.
Tôi đang định hỏi Cố Gia Huy thì điện thoại đột ngột vang lên.
Là mẹ gọi tới, tôi nhấn trả lời điện thoại, giọng nói của mẹ khàn khàn: “Đường Hoài An, thi thể của ba con chỉ có thể để trong bệnh viện ba ngày thôi, bác sĩ vừa mới đến thông báo, nói là phải nhanh chóng đưa thi thể đi hoả táng.”
Trái tim tôi không tự chủ được mà nhói lên một cái, gật đầu nói: “Vâng, mẹ đừng lo, con sẽ lập tức tìm người làm.”
Mẹ tôi im lặng một lát rồi mới nói: “Đám tang của ba con.”
Tôi hiểu rõ ý của mẹ, bèn mở miệng nói: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm, con sẽ xử lý