“Cô Lục nói quá rồi, tiền thì không cần, nhưng phiền cô lần sau đi đứng cẩn thận một chút.
” Bị thương liên tục khiến tôi không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.
Nói xong, tôi xoay người chuẩn bị đi, hình như tay bị trật khớp mất rồi.
Sau lưng truyền tới giọng nói dịu dàng của Lục Như Mai: “Gia Huy, Quý Thanh Hà không cố ý đụng cô ấy đâu, vừa rồi chị ấy cũng bị đụng mà.
”
Giọng nói trầm thấp không chút cảm xúc của người đàn ông vang lên: “Anh biết!”
Nghe đoạn đối thoại này, tôi chỉ cảm thấy trong lòng bực bội khó chịu, anh biết? Anh biết thật không?
Đầu óc tôi đột nhiên choáng váng, vốn dĩ còn muốn cố gắng chống đỡ đi vài bước, nhưng chỉ trong chớp mắt tôi đã ngã quỵ xuống đất.
Tới khi tỉnh lại thì tôi đã nằm trên giường bệnh rồi, nhìn bốn bề trắng xóa xung quanh, tôi thấy hơi hoảng hốt, ý thức cũng chậm chạp hơn.
“Hoài An, con tỉnh rồi đấy à?” Bên tai truyền đến giọng của mẹ.
Tôi sửng sốt, xuôi theo âm thanh nhìn lại thì thấy mẹ đang luống cuống tay chân đặt bình nước nóng trong tay xuống chạy về phía tôi, bà nắm tay tôi, đỏ mắt nói: “Hoài An, sao con lại dại dột như thế!”
“Mẹ, con không sao đâu, mẹ đừng khóc!” Từ nhỏ tới lớn tôi sợ nhất là thấy mẹ khóc, tôi lập tức vươn tay muốn lau nước mắt cho mẹ, nhưng không ngờ chỉ mới nhấc tay thôi đã đau đến mức hít ngược một hơi.
Mẹ giật mình, vội nói: “Con đừng động đậy lung tung, bác sĩ mới nắn lại cho con xong.
”
Tôi bất giác phát hiện, thì ra khuỷu tay trật khớp của mình đã được nắn lại rồi.
Sau khi chần chờ một lát, tôi nhìn mẹ, hỏi dò: “Mẹ, sao mẹ lại ở đây? Em con sao rồi?”
Bà đau lòng nhìn tôi, bất đắc dĩ nói: “Là cô vợ chưa cưới của cậu Lục kia gọi điện cho mẹ, nói con té xỉu rồi, còn chảy máu rất nhiều.
Mẹ tới bệnh viện mới biết con đã làm phẫu thuật phá thai, còn biến mình thành ra thế này nữa.
”
Tôi không quá bất ngờ về chuyện mẹ tôi biết tôi phá thai, nếu bà đã đến đây, chắc rằng bác sĩ sẽ nói cho bà thôi.
Nhưng sao Lục Như Mai kia lại có lòng tốt liên lạc với mẹ giúp tôi?
Thấy mẹ ngập ngừng nhìn tôi, tôi kéo tay bà, cười cười an ủi: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con không sao đâu mà.
”
Bà bị chọc giận,