Hốc mắt Lục Như Mai sớm đã đỏ bừng, ánh mắt ấm ức nhìn Lục Thái Tuệ và Lâm Khánh Ngân, nức nở nói: “Ba mẹ, nếu ba mẹ đã quyết định không cần con nữa thì nói với con một tiếng, đừng để cô Đường làm nhục con như vậy.”
Sắc mặt Lục Thái Tuệ trầm xuống, nhíu mày: “Như Mai, con nói linh tinh gì thế? Con là con gái của Lục Thái Tuệ này, mãi mãi là như vậy, sau này đừng nói nhăng nói cuội như vậy nữa.”
Lục Như Mai càng ra vẻ ấm ức, nước mắt cô ta lã chã rơi xuống, nhìn Lục Thái Tuệ, giọng nói đầy ấm ức, khó kiềm chế được: “Ba, trước ngày hôm nay, con cũng luôn cảm thấy con mãi mãi là con gái của ba mẹ, nhưng con không ngờ cô Đường lại ỷ vào sự thiên vị của mẹ và anh mà cảnh cáo con, muốn cuốn xéo ra khỏi ngôi nhà này, bảo con sau này đừng tới nhà họ Lục nữa.”
Tôi nhíu mày, trong lòng cực kỳ cạn lời, bản lĩnh nói hươu nói vượn của người phụ nữ này xem như khiến tôi mở mang tầm mắt rồi.
Cô ta vừa dứt lời, sắc mặt của người nhà họ Lục, thậm chí cả Cố Gia Huy đều trầm xuống, bất mãn nhìn về phía tôi.
Bất giác, tôi như thật sự trở thành một người điêu ngoa tùy hứng, cậy sủng sinh kiêu, bắt nạt người khác.
Lục Thái Tuệ trầm mặt, nhìn về phía tôi rồi nhíu mày lại.
Rõ ràng là bất mãn, nhưng ông ta lại không nói thẳng với tôi mà cao giọng nói: “Ai có thể vào nhà họ Lục này, chỉ Lục Thái Tuệ tôi mới có quyền quyết định thôi.”
Rõ ràng, lời này là nói cho tôi nghe.
Tôi mím môi, không thể nói rõ tâm trạng thế nào, chỉ là bất giác nhớ tới người ba quá cố.
Tuy ông nghiêm khắc với tôi, nhưng ông thiên vị và chiều chuộng tôi không thua kém bất kỳ người ba ruột nào.
Khi còn nhỏ mỗi lần ông ấy ra ngoài về, trong túi đều mang theo mấy viên kẹo, nói theo cách của mẹ, đó là sự yêu thương của ba với tôi.
Lâm Khánh Ngân hơi kéo mạnh tay tôi, bà nhìn Lục Thái Tuệ, hơi hé miệng muốn nói gì đó, nhưng im lặng một lúc, bà chỉ mở miệng mời mọi người vào ăn cơm.
Vậy là, trận náo loạn này, gần như cứ im lặng kết thúc