Lâm Khánh Ngân dựa vào lòng Lục Thái Tuệ, khóc không thành tiếng, Lục Thái Tuệ nhìn về phía tôi và Lục Tuấn Kiệt, ngơ ngác một lát rồi nói: “Tuấn Kiệt, có kết quả giám định rồi sao?”
Lục Tuấn Kiệt gật đầu, nhìn về phía mọi người, chắc chắn nói: “Kết quả DNA cho thấy, xác suất tương đồng giữa Đường Hoài An và ba là 99%, xác định là quan hệ ba con.”
Vừa nói, anh ấy vừa lấy kết quả giám định từ trong tệp tài liệu ra, đặt trên bàn.
Người nhà họ Lục kinh ngạc, hầu như người nào cũng đều nhìn qua một lượt.
Có lẽ họ vốn đã có chuẩn bị trong lòng rồi, thế nên mọi người đều kiểm soát biểu cảm khá tốt.
Tôi nhận thấy một ánh mắt đang nhìn chằm chằm tôi.
Tôi vô thức nhìn qua, đối diện với đôi mắt đen của Cố Gia Huy, anh luôn trầm ổn bình đạm, không thể hiện vui buồn ra mặt, mặc dù tin tức này cực kỳ bất ngờ với anh.
Lục Như Mai muốn che giấu sự ghen ghét, lạnh lẽo và khinh thường trên mặt, nhưng có lẽ cô ta không cách nào giấu nổi.
Sau khi Lục Thái Tuệ xem kết quả giám định xong, khẽ hít sâu một hơi, ánh mắt vẩn đục dừng trên người tôi, giọng nói trầm thấp: “Con à, mấy năm nay con chịu khổ rồi.”
Lâm Khánh Ngân kéo tay tôi, khóc không kiềm chế nổi, ôm tôi nức nở nói: “Con à, cuối cùng mẹ cũng tìm được con, cả nhà chúng ta cuối cùng cũng đoàn viên.”
Lục Tuấn Kiệt xem như bình tĩnh nhất, nhưng anh ấy vẫn luôn giữ chặt tôi, tôi cảm nhận được, cảm xúc của anh ấy không thua gì vợ chồng nhà họ Lục.
Còn tôi, có lẽ ngay từ đầu tôi đã chuẩn bị tâm lý rồi, cũng có lẽ vì cái chết của ba, sự mỉa mai của Cố Gia Huy, sự bợ đỡ của Phương Mỹ Trúc, khiến tôi đã không còn chờ mong việc tìm lại tình thân bị thất lạc như lúc ban đầu nữa.
Tình yêu ba mẹ dành cho tôi khiến tôi chưa bao giờ nghĩ rằng họ không phải ba mẹ ruột của tôi, thế nên lúc này trong lòng tôi không cảm thấy vui mừng, mà càng nhiều hơn là sự may mắn.
Lục Thái Tuệ dẫn tôi làm quen từng trưởng bối nhà họ Lục, hẹn ngày tổ chức một bữa tiệc, tuyên bố Lục Thái Tuệ đã tìm được con gái.
Lăn lộn một hồi lâu, mấy trưởng bối thừa dịp vui vẻ uống rượu mà hàn huyên đủ chuyện.
Lâm Khánh Ngân tới nhà bếp dặn dò người giúp việc nấu mấy món mới, tôi không có việc gì, lấy cớ