Lặp đi lặp lại một lần nữa, loại tuyệt vọng bị bỏ rơi bởi những người thân yêu, tôi thề, tôi sẽ không bao giờ trải qua một lần nữa.
Tôi kéo cổ áo xuống, để tất cả mọi người có thể thấy rõ vết bị bóp trên cổ tôi, sau đó nhìn về phía Lục Như Mai, vẫn là câu nói kia: “Cô Lục, khoảnh khắc cô muốn bóp chết tôi, cô có nghĩ tới nếu tôi chết thì lúc cảnh sát khám nghiệm tử thi, cô cần giải thích như thế nào về vết hằn này không?”
Cô ta lắc đầu, hai mắt rưng rưng, hết nhìn Cố Gia Huy, lại nhìn người nhà họ Lục rồi lắc đầu: “Không, con không bóp cổ cô ấy, con không có!”
“Chẳng lẽ tôi tự gây ra sao?” Tôi nâng cao tông giọng, đè nén sự tức giận nhìn cô ta: “Cô đã bao giờ nhìn thấy một người không biết bơi rơi xuống nước, còn có thể đưa hai tay ra để bóp cổ mình à?’
Lâm Khánh Ngân và Lục Thái Tuệ nhìn cô ta, mặc dù không nói gì nhưng trong mắt bọn họ là nỗi thất vọng, có lẽ bọn họ ít nhiều đoán được, cho nên vừa rồi mới chất vấn cô ta.
Lâm Khánh Ngân nhìn cô ta, gương mặt có chút tái nhợt, lộ vẻ bất đắc dĩ và thất vọng, bà ấy không mắng Lục Như Mai, mà bình tĩnh nói: “Như Mai, con gái mẹ đi lạc hơn hai mươi năm, mẹ coi con như con gái ruột nuôi hơn hai mươi năm, từ nhỏ đến lớn con muốn thì gì mẹ đều nghĩ cách cho con những thứ tốt nhất.
Hôm nay Hoài An của mẹ đã trở lại, mẹ không cầu xin con nhớ mấy năm nay mẹ đối xử tốt với con, mẹ chỉ cầu xin con rằng, dù có ý gì thì đừng tổn thương đến Hoài An của mẹ được không?”
Vẻ mặt Lục Như Mai cứng đờ, cô ta không thể tin nhìn Lâm Khánh Ngân, giọng nói vỡ vụn: “Mẹ nói vậy là có ý gì? Ngay cả mẹ cũng không tin con sao?”
Lâm Khánh Ngân thở dài, tỏ vẻ khó nói xen lẫn thất vọng: “Nếu con đã lấy thân phận con gái nhà họ Lục gả cho nhà họ Cố, thì sau này hãy sống thật tốt ở nhà họ Cố đi.
”
Lời này bà ấy nói một nửa, để lại một nửa, một nửa còn lại là người thì đều có thể nghe ra, Lâm Khánh Ngân bảo sau này Lục Như Mai không cần đến nhà họ Lục nữa.
Lục Như Mai không thể tin nhìn về phía Lục Thái Tuệ: “Ba, mẹ không cần con nữa, có phải ba cũng định không cần con hay không.
”
Lục Thái Tuệ nhìn cô ta, thở dài nói: “Sau này con cứ sống tốt ở nhà họ Cố đi.
”
“Hay lắm!” Lục Như Mai đột nhiên bật