“Gia Huy, anh đừng nói nữa.
” Lục Như Mai mở miệng, nước mắt tuôn trào dữ dội, nhìn tôi, vô cùng đáng thương: “Đường Hoài An, tôi biết, cô không thích tôi, trách tôi chia đi tình yêu của ba mẹ, cũng trách tôi cướp đi Gia Huy vốn nên là cô gả, nhưng tất cả những chuyện này đều đã xảy ra rồi, tôi cũng cố hết sức bù đắp rồi, chuyện vừa rồi, tôi không phải cố ý, tôi cũng muốn chúng ta có thể hòa thuận ở chung, hiếu kính ba mẹ, không được sao? Cô nhất định muốn ép tôi đi cô mới cam tâm sao?”
Haha, được lợi còn khoe mẽ điển hình.
Nhìn người đầy phòng đều muốn dàn xếp ổn thỏa, tôi chợt cảm thấy tất cả những chuyện này đều thật nhàm chán.
Bỏ đi.
Tiếp tục nữa tôi bèn thành tội nhân rồi.
Nhìn sang Lâm Khánh Ngân và Lục Thái Tuệ, tôi mở miệng nói: “Dì Lâm, chú Lục, cháu có việc, cháu đi trước.
”
Lâm Khánh Ngân và Lục Thái Tuệ vội kéo tôi lại: “Con vừa tìm về cái mạng, muốn đi đâu chứ!”
“Cô chú cũng biết cô ta vừa nhặt về một cái mạng à!” Trên lầu truyền tới giọng nói, tôi sững sờ một lát, ngước mắt nhìn sang, thấy là Hàn Trung Kiên.
Anh ta xuống lầu, tóc vẫn còn hơi ẩm, đi thẳng tới cạnh tôi, nhìn tôi nói: “Tốt hơn chút nào chưa?”
Tôi gật đầu, lòng đầy nghi hoặc: “Quần áo anh ở đâu ra?”
Anh ta vuốt tóc, nói: “Của anh cô.
”
Nói rồi, anh ta kéo kéo quần áo trên người, nhìn sang Lục Tuấn Kiệt: “Lục tổng, xem ra hai chúng ta vóc dáng đều tuyệt, quần áo này rất thích hợp.
”
Lục Tuấn Kiệt cười cười, không nói nhiều.
Tôi liếc anh ta trắng mắt, thật là tự luyến vô địch.
Anh ta nhìn sang Lâm Khánh Ngân và Lục Thái Tuệ, khựng lại nói: “Vừa rồi cháu đường đột, mong cô chú đừng để ý, thực sự là cháu không nhìn nỗi nữa, ba mẹ trên đời này đều bảo vệ con cái mình, sợ chúng chịu thiệt chịu khổ, sao hai vị còn giúp người khác khiến con gái ruột của mình chịu ấm ức, chẳng lẽ, là do