Tôi nhìn anh ta: “Anh định ra tay thế nào?”
Anh ta lại nghiêm túc ngẫm nghĩ: “Chuyện khác tôi nghĩ không ra, nhưng chuyện hành hạ người khác, tôi cũng xem như có chút bản lĩnh.
”
Lần đầu tiên nghe thấy có người khen bản thân như vậy.
Nhìn hoàn cảnh u ám ngoài cửa sổ xe, tôi lắc đầu: “Sau này rồi nói đi!”
Tôi có thể làm gì cô ta chứ? Đưa cô ta vào tù, hay là tìm người giết cô ta như cô ta đã làm với tôi? Hầu như đều không thể, tôi vốn muốn cô ta gặp báo ứng, nhưng tôi chưa từng nghĩ tới, nhà họ Lục không cách nào vứt bỏ cô ta, Cố Gia Huy là chồng cô ta, cũng sẽ không vứt bỏ cô ta.
Cứ tiếp tục giày vò, kết quả cuối cùng chỉ e tôi sẽ trở thành người mà bản thân mình chán ghét nhất.
“Về sớm chút nghỉ ngơi, ngủ ngon.
” Quá muộn rồi, tôi lê thân thể mệt mỏi vào khu chung cư.
Hàn Trung Kiên muốn nói lại thôi, tôi không hỏi, cũng không muốn biết.
Ngày tháng sau này, giống như trong tưởng tượng, rất bình tĩnh.
Mỗi ngày ngoại trừ đi làm thì chính là đến bệnh viện nói chuyện cùng Đường Bảo Nam và mẹ, bệnh của Đường Bảo Nam có vẻ ngày càng nghiêm trọng, cậu cứ nửa đêm đau đến không tài nào chợp mắt, cũng không thể ăn uống, cả người bắt đầu sưng phù, nôn mửa, chảy máu.
Mẹ mỗi ngày đến ở cùng cậu, tóc cũng bắt đầu rụng nhiều, bác sĩ chỉ có thể kê thuốc, tiêm thuốc, cho cậu uống thuốc giảm đau, không tìm thấy tủy xương thích hợp thì không cách nào làm phẫu thuật cấy ghép, những cơ quan khác trong cơ thể cậu cũng bắt đầu suy yếu, tôi cũng nôn nóng, nhưng lại cứ không có chút cách nào.
Lúc tôi rời khỏi văn phòng bác sĩ, trong đầu cứ vang vọng câu nói đó: “Nếu không tìm thấy tủy xương phù hợp, Đường Bảo Nam không kiên trì được nửa năm.
”
Đường Bảo Nam là mạng của ba mẹ, cậu mới hai mươi tuổi, còn chưa nhìn thấy sự xinh đẹp của thế giới, sao có thể ra đi như vậy chứ?
“Đường Hoài An, chị nghĩ gì đó? Tôi gọi chị mấy lần rồi? Gặp phải chuyện gì sao? Bên tai có giọng nói ồn ào vang lên, tôi hồi thần.
Giật mình nhìn Trần Minh Nhật mặt sưng mũi xanh tím, một tay hình như bị thương, được tay kia nhấc lên.
“Cậu đánh