Tôi thất vọng gật đầu, thở dài thườn thượt, nửa năm, nếu như trong nửa năm cũng không tìm thấy tủy phù hợp, vậy thì Đường Bảo Nam sẽ!
Thấy tôi thở dài, cậu ta dừng lại một chút rồi nói: “Không phải chị quen với Cố Gia Huy hả, những người có tiền đều có mối quan hệ rộng, nói không chừng là có thể tìm kiếm được chút tin tức.
Với lại trước đó tôi nghe nói Chợ đen được tạo ra từ giới quý tộc trong thủ đô, nếu như đồ vật không thể đưa ra ánh sáng lại không có bối cảnh lớn phía sau thì không đi được bao lâu đâu.
”
Quan hệ rộng.
Tôi bỗng nhớ đến Hàn Trung Kiên, ngay cả Lục Như Mai mà anh ta cũng có thể điều tra ra đầy đủ thông tin, chẳng phải nói rõ anh ta có thể điều tra Chợ đen à?
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi không khỏi dấy lên một tia hi vọng.
Nhìn cậu ta rồi nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn cậu nha.
”
Trần Minh Nhật đột nhiên lại im lặng, tôi tưởng chân cậu ta bị đau, cho nên mới nói: “Sao vậy, chân cậu bị đau à?”
Cậu ta không trả lời tôi mà lại dùng đôi mắt đen nhìn chằm chằm ra phía trước, tôi thuận tiện nhìn theo, nhìn thấy Thẩm Hữu Thịnh mặc chiếc áo khoác trắng, hai tay đút vào túi quần, khuôn mặt lạnh lùng nhưng đẹp trai, nhìn bộ dạng như là vừa mới làm phẫu thuật xong.
Dù sao cũng là người quen, tôi chào cậu ta: “Bác sĩ Thẩm.
”
Thẩm Hữu Thịnh nhìn tôi một hồi, sắc mặt lạnh tanh, không thèm trả lời tôi, chỉ là sau khi ánh mắt rơi vào người Trần Minh Nhật một hồi thì liền xoay người đi về phía hành lang bên kia.
Tôi hơi khó hiểu: “Bác sĩ Thẩm bị sao vậy, sao thấy cậu mà lại cố ý tránh đi?” Trước kia, cái người này đâu có lạnh lùng như thế.
Sắc mặt Trần Minh Nhật âm trầm, thản nhiên nói: “Chắc là không tiện đường.
”
Ủa, cái này có liên quan gì với việc không tiện đường?
Không biết rõ giữa hai người có chuyện gì xảy ra, tôi không khỏi nói: “Có phải là cậu với bác sĩ Thẩm lại cãi nhau không?” Tôi nhớ là trước đó lúc Trần Minh Nhật nằm viện, Thẩm Hữu Thịnh rất nhiệt tình.
Cậu ta có chút không quan tâm: “Cũng không phải.
” Đáp lời tôi, có lẽ là cậu ta không muốn nhắc tới chuyện của Thẩm Hữu Thịnh, sau đó liền chuyển chủ đề khác.
Có lời nhắc nhở của Trần Minh Nhật, sau khi ngồi trông Trần Minh Nhật băng bó vết thương xong tôi, liền gọi cho Hàn Trung Kiên để hỏi về việc này.
Dường như là anh ta có hơi bất ngờ, do dự một chút rồi mới trả lời: “Tôi có thể nghe ngóng giúp cô chuyện này, nhưng mà tôi cũng không tính là