*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chỉ nghe thấy thanh âm của hệ thống vang lên.
_ Mã gen phù hợp. Tống Kiêu, hoan nghênh trở về.
Cửa phòng từ từ mở ra, bên trong là một mảnh tối đen.
Thế nhưng năng lực nhìn xuyên đêm của Thiệu Trầm khá tốt, dù dưới tình huống chỉ có tia sáng yếu ớt, tầm mắt của hắn cũng có thể phác họa được đường nét của vật này — đây chắc chắc là một chiếc tàu con thoi!
Tàu con thoi trong chiến đấu có tác dụng rất linh hoạt.
Khi hai hạm đội giao chiến với nhau, tàu con thoi có thể tách khỏi tinh hạm bay về phía chiến hạm địch, đảm nhận việc tiến công, quấy rối sự công kích của chiến hạm địch.
Người điều khiển tàu con thoi thường là Arthur có tư duy nhanh nhạy và tốc độ phản ứng cực nhanh.
Ánh đèn chậm rãi sáng lên, cái khăn che bên trên từng chút từng chút được kéo khỏi chiếc tàu.
Nó có vẻ ngoài khéo léo hơn tàu con thoi bình thường, nhìn các đường nét lưu loát trên thân tàu, thời điểm bay nhanh trong khí quyển, lực cản hướng nó nhất định rất thấp.
Tay của Thiệu Trầm đặt lên thân tàu, cảm xúc lạnh lẽo lan tỏa, mà động cơ của hệ thống chế động ( = “phanh lại”, nếu ai quên) khiến mắt hắn sáng lên.
Thông thường, một tàu con thoi có tám động cơ, còn chiếc tàu này lại trang bị mười sáu động cơ.
Không cần tính toán, Thiệu Trầm vẫn có thể nhận ra mỗi vị trí và phương hướng đặt mười sáu động cơ đều có dụng ý hết.
_ Rất lợi hại nhỉ. – Tống Kiêu cười, nói – Bình thường tàu con thoi chỉ có một người điều khiển, trong chiến đấu phụ trách toàn bộ phương hướng khống chế và hệ thống điều khiển lửa. Nhưng con tàu của tôi cần hai người điều khiển.
_ Bởi vì hệ thống chế động phức tạp?
Tuy rằng mười sáu động cơ nghe rất hấp dẫn, nhưng đồ vật càng phức tạp thì càng cần nhiều tinh lực và công sức.
_ Đúng đó, cho nên cần hai người bình thường điều khiển. – Tống Kiêu ôm cánh tay dựa vào thân tàu, nhìn về phía Thiệu Trầm.
Nụ cười của cậu rất nhạt, có sự trầm tĩnh không thuộc độ tuổi của cậu.
Một khắc kia thời gian như đảo ngược, giống như đang thấy Tống Nhiên trẻ tuổi và tinh hạm Băng Liệt.
_ Người bình thường? Tôi không có ý gièm pha em, cậu chủ nhỏ. Nhưng tốc độ tư duy của người thường so với Arthur kém quá xa. Nếu em chỉ đơn thuần muốn sử dụng chiếc tàu con thoi này như phi hành khí thì không vấn đề gì. Nhưng nếu thực hiện chức năng tấn công linh hoạt, nó…
_ Anh nghĩ tốc độ phản ứng của người thường quá chậm, đúng không?
Tống Kiêu cũng không lộ ra biểu tình tức giận.
_ Đúng vậy.
_ Thiệu Trầm, anh nhất định đã học qua thuyết tương đối về thời gian và không gian nhỉ?
_ Vâng, tôi đã học qua.
Hệ thống của tàu con thoi này do người bình thường thiết kế. Khi đại não của người tham gia điều khiển hệ thống của nó, chuyện tình phát sinh ở thế giới thật trong một giây, sẽ được hệ thống kéo dài thành mười. Nguyên lý của nó là đem một giây này phân phối cho các nơron khác nhau của đại não, giúp người điều khiển có thể xử lý tất cả thông tin trong cùng một lúc. Điều này có ý nghĩa...
_ Có ý nghĩa thời gian xử lý một vấn đề được tăng gấp mười lần.
_ Đúng vậy! Rất đáng khen ngợi nhỉ?
Thiệu Trầm nhìn chiếc tàu con thoi này thật lâu, vẻ mặt vẫn không dám tin tưởng.
_ Anh vẫn chưa tin hả?
Tay Tống Kiêu nhẹ nhàng đụng vào cửa khoang, mã gen được nhập thêm lần nữa, Tống Kiêu giơ chân lên nhảy vào.
_ Thiệu Trầm, đi thử một lần sẽ biết. Người thường chúng tôi với điều này còn hiếu kỳ chưa biết, sao Arthur các anh đã dễ dàng mà nhận định nó “không có khả năng”?
Thiệu Trầm vẫn đứng sững sờ ở chỗ cũ.
Mà Tống Kiêu đã ngồi xuống, lộ ra nửa cái đầu:
_ Hệ thống này còn chưa ổn định trăm phần trăm. Tôi có thể thao tác phương hướng, nhưng chưa tìm được người thao tác hệ thống điều khiển lửa. Nếu như tốc độ đại não của tôi vẫn không khống chế được hệ thống này, anh nhớ phải cứu tôi đó!
Tống Kiêu nháy mắt một cái.
Thiệu Trầm lúc này mới tỉnh táo lại, vào trong khoang tàu với Tống Kiêu.
Hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được Tống Kiêu chế tạo ra chiếc tàu con thoi này như thế nào,mỗi một bộ phận máy đều có tác dụng cực kỳ quan trọng.
Trong khi Tống Kiêu mới 14 tuổi! ( Nhân tài sinh không đúng thời =)))
_ Xác nhận mã gen, khởi động hệ thống.
Tiếng nhắc nhở vang lên, một mặt tường trong căn phòng bỗng nhiên tiến về trước rồi mở ra, tàu con thoi theo đó xông ra ngoài, gió thổi phần phật vào căn phòng, còn chưa tới một giây, tàu con thoi đã bay lên trời cao.
_ Woohoo —— – Tống Kiêu vui sướng hét ầm ĩ.
Cậu đang bay lượn trên trời theo ý mình.
_ Thiệu Trầm! Anh tính xem, để bay quanh thủ đô với tốc độ này thì cần bao nhiêu thời gian?
Thiệu Trầm cũng không tham gia thao tác hệ thống, hắn cảm nhận được tốc độ qua thực tiễn.
Tốc độ gần như đã ngang với một Arthur khi lái tàu con thoi, nhân loại bình thường cơ bản không thể chịu nổi.
Thế nhưng chính Tống Kiêu đã phủ định điều không thể này.
_ Này! Tôi đã lái một vòng thủ đô! Thời gian được bao lâu rồi?
Thiệu Trầm phục hồi tinh thần.
_ Đúng 22 giây, cậu chủ nhỏ.
_ Được lắm! Lần tiếp theo tôi muốn thời gian chỉ còn 21 giây! – Lòng hăng hái của Tống Kiêu tăng cao.
Thiệu Trầm lại hết sức cảnh giác. Tống Kiêu đang cao hứng nên không biết, dù chỉ lệch đi không giờ một giây, cậu cũng có thể đập vào mặt đất.
Sau mười lần như vậy, Tống Kiêu rốt cục cũng mệt mỏi mà giảm tốc độ lại, bay rà rà trên rừng rậm nguyên thủy của thủ đô.
Gió nổi lên cuồn cuộn khi động cơ hạ xuống cánh rừng, hình thành từng vòng cuộn sóng xanh biếc.
_ Rất đẹp, nhỉ? – Tống Kiêu rời khỏi hệ thống, mê mẩn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thiệu Trầm biết tâm tư của cậu không còn đặt vào việc điều khiển tàu con thoi, liền tự giác tiếp quản hệ thống.
_ Đúng vậy, rất đẹp.
_ Thiệu Trầm, hệ thống tôi thiết kế không hấp dẫn hả? Sao tôi không thấy anh hưng phấn giống tôi? – Tống Kiêu xoay người lại, nằm sấp lên ghế trên, lộ ra nửa cái đầu mà nhìn hắn.
Biểu tình của Thiệu Trầm ảm đạm, mi tâm (chỗ giữa hai lông mày) nhíu lại biểu thị hắn đang lo lắng điều gì đó.
Tàu con thoi vững vàng đáp xuống rừng rậm, bầu trời bị lá cây đan
xen che khuất, ánh sáng mờ đi.
_ Bởi vì tôi lo lắng cho em, cậu chủ nhỏ.
_ Anh lo lắng cái gì? Sợ thời điểm tôi tiêu khiển mắc sai lầm tự mình giết mình? – Tống Kiêu toét miệng cười, xoa xoa tóc Thiệu Trầm- Trung khuyển của tôi, đừng lo lắng nữa! Mỗi lần điều khiển tàu ra ngoài để thực nghiệm, tôi sẽ mang theo anh! Tôi còn muốn giữ lại mạng nhỏ đẻ hưởng thụ cuộc sống nha!
_ Hệ thống của em đã thành công, nó chỉ cần chỉnh lý một chút và có nhiều số liệu phi hành hơn thôi. Thể nhưng điều này có nghĩa, mỗi người bình thường đều có thể điều khiển tàu con thoi, bọn họ có thể chiến đấu! Sau đó chiến tranh không còn là việc của riêng Arthur!
_ Vậy thì có sao? Tinh tế này vốn không thuộc về Arthur – Tống Kiêu lẳng lặng nói.
_ Cậu chủ nhỏ! Cái này…
_ Arthur sẽ lo lắng nhân loại bình thường sẽ lợi dụng con tàu này để chống đối lại bọn họ, sẽ có ý định trừ khử tôi. Bởi vì con tàu này có thể phát triển đến vô cùng, một ngày nào đó, nó không chỉ bão từ đơn thuần là tàu con thoi, thậm chí người thường cũng có thể khống chế tinh hạm. Mà những kẻ muốn đề cao thực lực quân sự của mình, cũng sẽ mơ ước con tàu này, giống như mơ ước Băng Liệt của anh hai tôi.
_ Hóa ra em đã nghĩ đến nó.
_ Tôi không muốn phải băn khoăn lo lắng nhiều như vậy. Hơn một nghìn năm trước khi vũ khí bão từ được phát minh, đã có người, hơn nữa còn là Arthur tiên đoán, nhân loại sẽ bị chính phát minh này hủy diệt. Mà đã qua một nghìn năm, cho đến bây giờ nhân loại vẫn tồn tại. Có dao trong tay và rút lưỡi dao sắc bén ra khỏi vỏ là hai việc khác nhau.
Tống Kiêu đẩy đỉnh đầu cửa khoang, bò ra ngoài, ngồi lên đỉnh tàu, nhẹ nhàng đong đưa hai chân.
_ Tôi chỉ biết, khi hệ thống của tôi ngày càng phát triển, càng tiếp cận kết quả kia, nghĩa là một ngày nào đó tôi có thể lái tàu con thoi của mình, đi tìm Băng Liệt. Không cần nhờ vả những người khác, không cần phụ thuộc vào những người khác, đến lúc đó sẽ không còn ai coi thường Tống gia của chúng ta. Những Arthur cổ hủ, bọn họ chỉ nghĩ tới gen của tôi với Tống Nhiên giống nhau ở chỗ, có thể khởi động Băng Liệt. Nhưng là bọn họ lại quên mất, hệ thống của Băng Liệt là kiệt tác của Tống Kiêu, mà tôi với anh giống nhau nhất là đại não, Tống Nhiên có thể chế tạo ra thứ gì, tôi cũng có thể.
Thiệu Trầm đi tới đỉnh khoang thuyền, nhìn thiếu niên đang nhắm mắt lại hít thở không khí mát mẻ, tất cả giống như sự yên tĩnh giữa gợn sóng thủy triều.
Sau đó nổi lên một hồi nghịch chuyển đã tưởng như không thể.
_ Đúng vậy, em đương nhiên có thể.
Tống Kiêu duỗi người – Chúng ta đi xuống phía dưới một chút! Mỗi ngày đi lại đều ngồi phi hành khí, có cảm giác tứ chi của mình đều sắp thoái hóa.
_ Được rồi, cậu chủ nhỏ.
Thiệu Trầm nâng gót chân Tống Kiêu lên, nâng thắt lưng của cậu bế xuống khỏi đỉnh thuyền.
Tống Kiêu chắp tay ra sau, đi trước, Thiệu Trầm theo sau cậu.
_ Cậu chủ nhỏ, em dùng bao nhiêu thời gian để nghiên cứu hệ thống này?
_ Tám năm. – Tống Kiêu trả lời.
_ Các học giả Arthur cũng không thể dùng tám năm để giải quyết vấn đề này.
_ Bọn họ không phải không thể giải quyết, mà là không nghĩ tới việc đi giải quyết. – Tống Kiêu quay đầu nháy mắt một cái- Bọn họ không dám nghĩ, nếu có ngày nhiệm vụ điều khiển tinh hạm cao quý không gì sánh được lại do một nhân loại bình thường hoàn thành. Điều này đối với bọn họ là sỉ nhục.
_ Thuyết tương đối về thời gian và không gian mà em đề cập đến, tôi đã nghe giáo viên của em nói qua, khi đi học em chưa bao giờ nghe giảng.
Tống Kiêu nhún bả vai, bất đắc dĩ nở nụ cười:
_ Thứ tôi đã hiểu sao còn phải để tâm nghe lại làm gì? Còn không bằng chăm chỉ ngắm nhìn Cevil thân ái! Cậu ấy thưởng tâm duyệt mục ( ý khen ngợi) biết nhường nào!
_ Em hiểu rồi? – Thiệu Trầm kéo cổ tay Tống Kiêu – Những điều chưa chắc Arthur hiểu hết, em nói em đã hiểu?
Tống Kiêu không vui nhìn Thiệu Trầm, tiện thể đẩy lồng ngực của hắn:
_ Anh nghĩ đầu của tôi không bằng Arthur hử? Anh nghĩ mấy thứ kia chỉ có Arthur mới hiểu được?
_ Xin lỗi, cậu chủ nhỏ. Tôi chỉ muốn nói tôi làm bạn với em tám năm, lại chưa từng phát hiện em có thiên phú như vậy. Tôi đúng là một tên ngốc.
Tống Kiêu nghiêng đầu một chút, quan sát tỉ mỉ biểu tình của Thiệu Trầm.
Cậu dùng ngón tay nâng cằm Thiệu Trầm lên, thuận tiện nhéo nhéo mặt hắn.
_ Anh biết vì sao tôi không nói cho anh không?
_ Lòng của em, tôi đã không thể đoán được.
= Hết chương 10 =
Thuyết tương đối: miêu tả cấu trúc của không gian và thời gian trong một thực thể thống nhất là không thời gian cũng như giải thích bản chất của lực hấp dẫn là do sự uốn cong của không thời gian bởi vật chất và năng lượng…