*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc._ Bởi vì, nếu tôi vừa ngốc vừa ăn hại, anh vẫn sẽ coi tôi là trẻ con mà bảo vệ từng li từng tí, tôi có thể hưởng thụ cảm giác được anh nuông chiều. Mà những kẻ khác sẽ vẫn coi thường tôi, lơ là tôi.
_ Em giải thích như vậy, tôi có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng nó vẫn chưa thỏa đáng. – Rất rõ ràng, Thiệu Trầm không dễ lừa gạt chút nào.
_ Hm, nếu anh biết được mỗi ngày tôi đều có suy nghĩ như vậy, chắc chắn ngày nào anh cũng sẽ kinh hồn bạt vía, luôn luôn hoang tưởng có kẻ coi tôi là mối uy hiếp tiềm ẩn của Arthur mà muốn giết tôi. Nói không chừng cả trường học anh cũng không cho phép tôi đến, sợ có kẻ sẽ phát hiện “bí mật nhỏ” của tôi. Tôi chỉ là không muốn kích thích ý muốn bảo hộ quá mức của anh thôi.
Tống Kiêu nháy mắt một cái.
_ Tôi sẽ không ngăn cản việc em làm những gì mình muốn.
_ Còn có… – Tống Kiêu chỉnh lại cổ áo của Thiệu Trầm – Tôi muốn cho anh một điều ngạc nhiên.
_ Điều ngạc nhiên?
_ Tôi hiểu anh cũng không muốn cả đời chỉ bên tôi vô vi (tuỳ theo tự nhiên không có chí tiến thủ) ăn rồi ngồi đần chờ chết, nhưng tôi muốn anh biết người mà anh vẫn bảo hộ không vô dụng như vậy. Tôi muốn làm một “cậu chủ nhỏ” xứng đôi với Arthur anh.
Thiệu Trầm nhắm mắt lại, khẽ thở dài một hơi:
_ Được rồi, hiện tại tôi chính thức tha thứ cho em việc em giấu diếm tôi.
_ Ừa, vậy là tốt rồi.
Tống Kiêu buông lỏng ngón tay, xoay người sang chỗ khác, vừa đá hòn sỏi nhỏ vừa đi về phía trước.
_ Có lẽ em nên làm nũng với tôi nhiều hơn, giống như lúc nãy.
_ Hả? – Tống Kiêu xoay đầu lại, sau hai giây mới hiểu được ý tứ của Thiệu Trầm – Anh nằm mơ giữa ban ngày hử?
Thiệu Trầm giương môi, khẽ mỉm cười.
Hai người một trước một sau đi vào rừng.
Thỉnh thoảng Tống Kiêu lại nổi tính xấu nhặt cục đá dưới mặt đất ném mấy con miêu hầu ở trên cây.
Đây là loại động vật mới xuất hiện ở thủ đô, toàn thân bao phủ bởi lông tơ màu trắng hoặc xám tro, giống một con khỉ nhanh nhẹn, không có đuôi, còn khuôn mặt lại giống mèo. Lúc nào cũng mang bộ dáng chưa tỉnh ngủ, nhìn qua vô cùng ngớ ngẩn dễ thương.
Miêu hầu bị ném đá mà hoảng sợ, lộ ra biểu tình bị đánh thức trợn to ánh mắt còn đang buồn ngủ, nhảy khỏi phạm vi công kích của Tống Kiêu.
Mà Tống Kiêu lại ném không biết mệt, chỉ vào một chú miêu hầu nói:
_ Thiệu Trầm, mau nhìn bộ dạng ngốc ngốc của chúng nó!
_ Cậu chủ nhỏ, tôi nhắc nhở em, miêu hầu không phải động vật ngoan ngoãn như chúng ta nhìn thấy đâu. Tính tình bọn nó rất táo bạo, lại giỏi tấn công nữa.
_ Hả? Không thể nào? – Tống Kiêu lại ném một hòn đá nhỏ, cắt đứt một nhánh cây.
_ Nếu chúng nó thật sự đáng yêu như thế, vì sao lại không có quý tộc nào nuôi chúng nó làm…
Lời Thiệu Trầm còn chưa hết, một con miêu hầu bỗng nhiên nhảy xuống từ đầu cành, lộ ra vẻ mặt dữ tợn ngay giữa không trung, móng của nó trong nháy mắt chạm đến gương mặt Tống Kiêu.
Tống Kiêu hơi há miệng, đau đớn trong tưởng tượng không xảy ra. Miêu hầu bị Thiệu Trầm cố định giữa không trung, Tống Kiêu có thể thấy rõ ràng cột sống kéo dài của nó, hàm răng bén nhọn cùng biểu tình hung hãn.
_ Aizz…. – Tống Kiêu vỗ vỗ ngực, thở phào.
_ Cho nên, cậu chủ nhỏ, dù là động vật nhìn cực kỳ ngoan ngoãn, cũng không nên chủ quan đi trêu chọc nó.
Thiệu Trầm chắp tay sau lưng, đi tới bên người Tống Kiêu.
_ Ý anh là Tiểu Nhung Mao nhà Lục Khắc? – Tống Kiêu buồn cười hỏi.
_ Được rồi, Tiểu Nhung Mao cũng xem như thế.
Tống Kiêu dạo một vòn quanh miêu hầu, cười nói:
_ Nhưng mà so với Tiểu Nhung Mao, tôi càng thích con miêu hầu này hơn. Anh nhìn nó mà xem, có nhiều tính công kích. Dù bề ngoài có đáng yêu đến mấy cũng không có khả năng trở thành thú cưng của nhân loại giống Tiểu Nhung Mao hay nhân ngư.
_ Đúng vậy, mà nó giống em nhỉ?
_ Giống tôi? Đừng đùa nha! Tôi dễ thương miêu hầu nhiều!
Tống Kiêu cố ý làm ra vẻ mặt đáng yêu.
Thiệu Trầm cười cười:
_ Được rồi, cậu chủ nhỏ, chúng ta cần phải trở về.
_ Trở về? Hm… Không nên! Chúng ta đi tiếp đi! Tôi còn chưa thấy tí nước nào quanh đây! Đầm nước, thác nước, một dòng suối nhỏ cũng được.
_ Thôi được, tôi cùng em đi một lúc nữa vậy.
Đương Thiệu Trầm cùng Tống Kiêu đi xa, con miêu hầu bị cố định giữa không trung chợt rơi xuống đất. Nó hét một tiếng, sau đó gãi mặt mình, lộ ra biểu tình thật thà ngu ngốc, hình như không rõ chuyện gì vừa xảy ra.
Đi mãi đi mãi, Tống Kiêu rốt cục nghe tiếng nước.
Cậu hớn hở chạy nhanh về trước, còn Thiệu Trầm không nhanh không chậm theo sau cậu.
Phía trước là một dòng suối nhỏ, quanh co uốn lượn giữa khe đá.
Tống Kiêu ngồi xổm xuống cạnh dòng suối, đưa tay chạm vào nước, lại bị Thiệu Trầm bắt lấy cổ tay:
_ Cậu chủ nhỏ, em không được đưa tay xuống dưới.
_ Hả? – Lúc này Tống Kiêu mới chú ý đến bọn cá răng kiếm lấp ló trong nước.
Loại cá này có màu bán trong suốt, ở trong nước không dễ bị phát hiện, lớn chừng ngón tay, lại có hàm răng cực kỳ sắc bén. Một khi Tống Kiêu đưa tay vói vào trong nước, chúng nó sẽ chen nhau xông lên, chưa tới ba giây đồng hồ, ngón tay của Tống Kiêu có khả năng chỉ còn lại đầu khớp xương.
_ Thật mất hứng… – Tống Kiêu đứng dậy.
_ Nếu em thích các vùng nước ôn hòa, lần sau tôi có thể đưa em đi.
_ Thôi, trở về đi. – Tống Kiêu tiếp tục đứng dậy.
Bọn họ dọc theo dòng suối nhỏ tìm trở về chỗ của tàu con thoi.
Đi tiếp đi tiếp, Tống Kiêu lờ mờ nhìn thấy một bóng hình trong rừng bên dòng suối.
Là một người đang thẳng lưng dựa dưới tàng cây.
Tống Kiêu nhíu mắt, người đó hình như đang ngủ.
Chuyện này vốn không liên quan đến cậu, chỉ là nếu như muốn ngủ, vì sao không chọn chỗ có ánh trời quang đãng, lại chịu nằm ở chỗ âm u này nhỉ? Lẽ nào người đó bị ai theo dõi?
Tống Kiêu từng bước một đi về hướng kia.
_ Cậu chủ nhỏ. – Thiệu Trầm thấp giọng, cảnh cáo cậu không nên tiến lên nữa.
Tống Kiêu lại như không có nghe thấy tiếp tục tiến về trước.
Trong toàn bộ thủ đô, Arthur có năng lực cao hơn Thiệu Trầm không có mấy người. Cho nên Tống Kiêu mới thể không sợ hãi như vậy.
Khi Tống Kiêu đến dưới tàng cây kia, chậm rãi đi vòng qua, thời điểm nhìn thấy người nọ, thiếu chút nữa đặt mông ngồi xuống đất.
_ Ặc… Sao lại là anh ta?
Là một thiếu niên, có ngũ quan tinh xảo cùng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị đang nhắm mắt, mi mắt yên tĩnh, khí chất cao quý hoàn toàn
tự nhiên.
Sợi tóc màu vàng nhạt tại nơi tối tăm này, toát lên một loại khí chất xa cách mà thần bí.
Tựa như một hành tinh xa xôi bị mây mù bao phủ, khúc xạ ánh sáng vẫn tỏa rực rỡ ra xa, thế nhưng khi người ta thâm nhập vào mới phát hiện nó vô vùng tàn khốc gay gắt.
_ Đây là ai vậy? – Thiệu Trầm nhíu mày.
Tuy rằng đó là một thiếu niên, nhưng nhìn khí chất và bề ngoài thong dong, Thiệu Trầm có thể kết luận thiếu niên là một Arthur.
Hơn nữa không phải là Arthur tầm thường.
_ Oz… Oz Fawn…
_ Oz Fawn? Em nói là người của gia tộc Fawn ở góc vuông thứ mười? – Biểu tình Thiệu Trầm trầm xuống.
_ Đúng. Trong tinh tế có mấy gia tộc Fawn đâu?
_ Nếu thật vậy, hiện tại ngài ấy nên ở trong tinh hạm Tinh Vân, chuẩn bị trở về góc vuông thứ mười.
_ Hm, ai mà biết được?
Tống Kiêu bán ngồi xổm, duỗi ngón tay ra, muốn xem xét mạch đập của Oz Fawn.
_ Tôi còn chưa chết.
Thanh âm lạnh như băng vang lên, theo đầu ngón tay Tống Kiêu nhanh chóng xâm lấn đầu óc khiến cậu lạnh cả người, lỗ chân lông toàn thân giống như bị không khí lạnh lẽo đóng băng.
Tống Kiêu suýt thì ngồi bệt xuống đất.
_ Ngài Oz, sao ngài lại ở chỗ này? – Thiệu Trầm hướng Oz Fawn hành lễ một cái, sau đó tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của anh.
Oz Fawn tựa hồ không còn sức lực, sau khi nói với Tống Kiêu câu đó cũng không mở miệng lần nữa.
Bản thân Tống Kiêu cũng không thích vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của anh ta, dù ở tiệc đêm anh đã cứu cậu một mạng.
_ Chúng ta đi thôi, Thiệu Trầm. Ngài Fawn đây không muốn bị chúng ta quấy rối đâu.
Nhớ tới những lời anh ta đã nói với Cevil, Tống Kiêu lại thấy tức giận cực kì.
Nhưng Thiệu Trầm cũng không rời đi, mà quan sát kĩ lưỡng biểu tình của Oz.
Một lúc sau, Thiệu Trầm nhíu mày, hắn không chắc chắn hỏi:
_ Ngài Fawn, ngài bị nhiễm Pandora vàng sao?
Oz Fawn không trả lời.
_ Pandora vàng?
Từ khi Arthur xuất hiện đến bây giờ, bọn họ không ngừng tiến hóa, thậm chí “Arthur” còn trở thành một danh từ có nghĩa như “không gì không làm được”. Thời điểm phạm vi sinh sống của loài người mở rộng đến góc vuông thứ chín, lĩnh chủ Nhật Ảnh của góc vuông thứ chín tìm thấy một loại vật chất từ di cốt một sinh vật cổ đã bị hủy diệt từ rất lâu về trước. Loại vật chất này có thể gây tổn hại đối với đại não của Arthur, kìm hãm sự khống chế năng lực Thuấn di của các Arthur.
Về sau Pandora vàng được sử dụng trong các kế hoạch ám sát Arthur, là vật thiết yếu của các tập đoàn ám sát.
Nghe đồn, tinh hạm Tống Nhiên sở dĩ biến mất, cũng bởi vì anh trúng Pandora vàng, mất đi năng lực điều khiển tinh hạm Băng Liệt, dẫn đến tinh hạm bị phân giải thành các vi hạt (hạt siêu nhỏ) trong wormhole.
_ Này? Anh thực sự trúng phải Pandora vàng? – Tống Kiêu cau mày hỏi.
Oz Fawn không trả lời. Có lẽ là Tống Kiêu chẳng đáng để anh nói chuyện, cũng có thể bởi vì anh thực sự không còn sức lực.
_ Thôi được, thử một lần sẽ biết.
Gương mặt Tống Kiêu lộ ra biểu tình hư hỏng.
Cậu dùng sức nhéo nhéo mặt Oz Fawn. Nếu như Oz Fawn không bị mất đi năng lực, lúc này anh nhất định đã đánh ngã Tống Kiêu!
_ Cút ngay. – Oz Fawn chỉ lạnh lùng nói.
_ Haha! Quả thực bị dính Pandora vàng! Anh ta không còn năng lực nữa, Thiệu Trầm! – Vẻ mặt của Tống Kiêu biểu lộ sự khoái trá nhìn về phía Thiệu Trầm.
_ Đây cũng không phải chuyện tốt, cậu chủ nhỏ. Pandora vàng là đồ cấm! Ngài Fawn trúng Pandora vàng ở góc vuông thứ sáu, tức là có kẻ muốn chia rẽ quan hệ giữa góc vuông thứ sáu và góc vuông thứ mười! Chúng ta phải mau chóng đưa ngài Fawn đi! Viện nghiên cứu thủ đô chắc chắn có thuốc trung hòa (=bài trừ chất độc) Pandora vàng!
_ Đi! Đi! Anh cứ chuyển tên này đến chỗ Sở Phong là được!
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trên mặt Tống Kiêu lại hăng hái bừng bừng. Cậu sờ sờ lỗ tai Oz, đầu ngón tay xẹt qua chóp mũi anh.
_ Da của anh tốt ghê! So với Ruth còn tốt hơn đó!
Ruth Penna là ngôi sao ảo xinh đẹp được công ty giải trí lớn nhất thủ đô dùng chương trình để thiết kế ra. Mỗi tuần đều có biểu diễn công khai, công chúng vây xem nhiều vô số kể, cô là bầu bạn trong mộng của vô số chàng trai.
= Hết chương 11=
Màu xám tro: con khỉ mèo không có mấy đốm đen đen như hình đâu.
Miêu hầu: Tưởng tượng rõ hơn rồi nha.
Phong Bảo: cũng từa tựa thế này. Cái chính là bay trên không =v=
Ban đầu định để là “khỉ miêu”, cơ mà nửa nạc nửa mỡ nghe rất không ổn nên tui dùng “miêu hầu” vậy. ( ̄▿ ̄)
Trong chương có sự xuất hiện của hai nhân vật. Một là chàng thơ của Phong vương – Nhật Ảnh, một trong các mấu chốt tình tiết truyện. Một là thánh nữ Ruth Penna, một trong các mấu chốt tình cảm truyện.
Penna tất nhiên vẫn là cái tên chém từ bảng chuyển thể, bạn nào có tên dịch của chụy chính xác hơn xin hãy đóng góp để bản edit ngày càng hoàn thiện, cảm ơn rất nhiều. ( ̄▿ ̄)