Tinh Tế Chi Băng Liệt Vương Tọa

Anh không đi đâu hết


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau giờ học, Niên Cẩn ôm đầu Ryan cảm khái:

_ Ôi… Thật mong chờ ngày chúng ta có thể lái tàu con thoi và tinh hạm quá!

Ryan ngoẹo đầu nói:

_ Kỳ thực trên lý thuyết chỉ cần có thể thiết kế ra một loại hệ thống, huy động tất cả nơron của chúng ta cùng xử lý vấn đề, là có thể vượt qua tốc độ tư duy của Arthur. Nhưng mà, tính toán kiểu này thật sự rất…

_ Ryan! Đến cậu cũng không làm được hả? – Tống Kiêu hỏi.

_ Nếu muốn làm, tối thiểu cũng cần mười năm không ngủ liên tục nghiên cứu về vấn đề này á… – Ryan thở dài.

Tống Kiêu chống cằm, nghiêng mặt nhìn hai người bọn họ.

Niên Cẩn và Ryan đều là bạn của cậu, hai người lương thiện và chân thành, ở Warm Wind có cuộc sống yên bình an ổn. Dù sao này hai người không thể đạt được các thành tựu sánh ngang với Arthur, cũng sẽ trở thành một nhân tài xuất chúng giữa lớp người.

Tống Kiêu không rõ lắm khi đang trải qua cuộc sống yên bình, bọn họ có thể có dã tâm hay không. Đương nhiên, dã tâm này không phải chinh phục tinh hệ nào đó hay có được nhiều tài sản, mà là hướng tới thực hiện những chuyện người khác nghĩ họ không thể nào làm được.

_ Này Tống Kiêu, cậu đang suy nghĩ gì đấy? – Niên Cẩn ngoẹo đầu hỏi.

_ Nếu có một ngày chúng ta thiết kế được một tinh hạm người thường có thể lái được thì sao?

_ Không thể nào – Niên Cẩn chống eo lắc đầu – Dù nó thật sự tồn tại, thì tư duy của người bình thường chúng ta vốn kém xa Arthur!

_ Nếu như một người không được, vậy hai người, hai người không được thì ba người! Lẽ nào tất cả chúng ta cùng chung sức điều khiển một hệ thống, chỉ cần bồi dưỡng độ ăn ý, chẳng lẽ còn không bằng một Arthur? – Ryan nói.

_ Đúng vậy! Chỉ cần có thể thiết kế được một hệ thống mẹ, kết nối tư duy của mọi người, hai bên cảm thụ được tư duy đối phương rồi nâng cao độ ăn ý, vấn đề này có thể giải quyết rồi!

Tống Kiêu hơi bất ngờ, tuy rằng công trình mang tính quá vĩ mô, nhưng cậu thấy nó đáng để thử một lần.

_ Niên Cẩn, nếu có một ngày cậu có thể lái tinh hạm, cậu muốn làm gì? Chứng minh người thường chúng ta không thua Arthur?

Niên Cẩn cười cười trả lời:

_ Từ góc độ sinh học, chúng ta quả thực không bằng Arthur ưu tú, đây là điều không thể thay đổi. Nhưng chúng ta tồn tại không phải để làm nền cho sự ưu việt của Arthur. Chúng ta vì mình mà sống. Cho nên, tớ chắc chắn sẽ đi khắp tinh tế này! Tớ rất muốn tận mắt chứng kiến các vì sao khi nổ tung… Còn nữa, tớ nghe nói trong vũ trụ vẫn tồn tại hành tinh kim cương! Cậu không thấy nó rất thú vị sao? So với mưa sao nhân tạo gì đó còn tuyệt vời hơn! Dù sao tớ muốn được chứng kiến thế giới mà Arthur chưa thấy qua bao giờ!

_ Ryan, còn cậu? – Tống Kiêu lại hỏi – Nếu như tinh hạm người thường có thể điều khiển được chế tạo, chúng ta có thể lật đổ đám Arthur cao cao tại thượng này!

_ Hm? Tại sao muốn lật đổ bọn họ? Trong bọn họ có người không tốt, cũng có người tốt, tỷ như tân vương bệ hạ. – Ryan nhíu mày – Nếu như chúng ta có thể lái tinh hạm, còn không bằng đi khám phá những không gian mình chưa biết, sau đó lập nên một góc vuông của riêng mình!

Tống Kiêu cúi đầu, nở nụ cười. Có lẽ là vì Niên Cẩn và Ryan chưa trải qua nhiều chuyện, cho nên có thể duy trì những ý tưởng chân thuần ấy, nhưng khi bọn họ lớn lên, cho dù biết mình phải buông, vẫn nhịn không được gắt gao nắm lấy nó, đuổi theo những thứ không có chút ý nghĩa nào.

Giờ học kết thúc, Tống Kiêu cô độc ngồi phi hành khí về Vân Hà.

Cậu chảy nước miếng nằm xuống trên ghế dài mà Oz hay ngồi, nghiêng người, mơ hồ có thể ngửi được thoang thoảng mùi vị của Oz.

Hiện giờ anh đã đến nơi chưa?

Anh có phát hiện được tung tích của quân đoàn Ảnh Tử không?

Chờ một chút, khi Oz làm những chuyện kia với cậu, lẽ ra cậu phải hung hăng đánh anh ta một trận, sau đó tuyệt giao này nọ chứ nhỉ?

Tống Kiêu! Đầu óc mi bị chập rồi!

Bật dậy, Tống Kiêu cố gắng đuổi hình bóng Oz ra khỏi tâm trí mình, đi về phòng, mở điện toán đám mây.

Cậu cần làm chuyện gì đó để tập trung suy nghĩ của mình.

Tống Kiêu quyết định căn cứ theo ý tưởng của Ryan, thiết kế ra một hệ thống đa nghiệm (nhiều người cùng thao tác).

Cái này tính toán rất phức tạp, Tống Kiêu phát hiện vấn đề mình gặp phải có rất nhiều, đúng như Ryan nói, có lẽ cả đời nghiên cứu hệ thống này cũng chưa chắc có kết quả.

Màn đêm buông xuống, Tống Kiêu ngáp một cái, đóng đám mây, tiến vào trong chăn.

Thần kinh căng thẳng chậm rãi thả lỏng, Tống Kiêu tựa như đang lơ lửng trên mặt nước, dập dềnh dập dềnh.

Bên tai cậu vang lên tiếng pháo đinh tai nhức óc, giật mình tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ở trên một luân hạm. Ngoài thân hạm là ánh lửa tứ tán, rung động kịch liệt làm cậu hoảng sợ quơ loạn tất cả những thứ có thể nắm được, cậu phát hiện tay của mình nhỏ hơn rất nhiều.

Tống Kiêu hiểu ra, bản thân đang mơ đến chuyện trước kia.

Thủ lĩnh quân bạo loạn bất ngờ tấn công hạm đội vận chuyển của Tống Nhiên, mà Tống Kiêu vừa lúc đi theo du ngoạn trên hành tinh hạm đội cung ứng tài nguyên, lúc này đang trên đường trở lại Sao Song Tử.

Hệ thống trọng lực đang mất khống chế, tiếng cảnh báo bên tai không dứt. Cánh của luân hạm hoàn toàn bị phá hủy, rơi lả tả khắp bốn phương tám hướng.

Thân hạm đang tan vỡ, có vài chiếc tàu con thoi cậu hoàn toàn không quen biết mạnh mẽ đập lên luân hạm.

Lính vũ trang đang ở trên đất liền.

Tống Kiêu kinh ngạc, lui vào trong góc phòng.

Thế nhưng rất nhanh, cửa khoang đã bị phá, đối phương chỉ giơ tay lên một cái, cậu liền bay lên, bị gã nắm lấy.

Nỗi sợ ngập tràn trong lòng Tống Kiêu.

_ Này nhóc con! Mày có biết Oz Fawn ở đâu không?

Tống Kiêu ngước đầu, ngơ ngác nhìn đối phương.

Là một người đàn ông cao lớn, có ngũ quan tuấn mỹ thuộc về Arthur, vẻ mặt lại vô cùng dữ tợn.

Tống Kiêu nhìn thấy trong đôi con ngươi ấy là sát ý chết chóc.

Người cậu run rẩy, sợ đến mức trào nước mắt.

_ Này! Nhóc con! Nói!

Người đàn ông buông tay, Tống Kiêu bay ra ngoài, đập mạnh lên vách tường, sau đó rơi xuống.

Dạ dày đảo lộn một hồi, cậu hộc ra một ngụm máu tươi, nội tạng hình như đã bị vỡ.

_ Thằng nhóc này sợ choáng váng rồi sao? Nghe nói em trai Tống Nhiên và Oz Fawn đều ở trong hạm đội vận chuyển? Mà khoan… – Người đàn ông cười đến gập cả lưng, một chân giẫm lên mặt Tống Kiêu – Mày có phải em trai Tống Nhiên không?

Đáy mắt gã là điên cuồng dâng trào mà Tống Kiêu không thể hiểu được.

_ Tống Nhiên đã làm bọn ta tổn thất rất nặng nề! Nếu mày là em trai của hắn ta, mày nghĩ tao sẽ đối đãi với mày thế nào?

Nam nhân ngày càng dùng sức, xương sọ Tống Kiêu sắp bị đối phương giẫm nát.

_ Tao sẽ ở trước mặt hắn, phân giải toàn bộ da của mày, sau đó là các thớ thịt, rồi đến nội tạng. Tao sẽ gửi xương của mày cho hắn! Để hắn nhìn tận mặt mày bị dày vò đau đớn! Khiến hắn hối hận thật sâu vì xen vào việc của người khác!

Vừa lúc đó, có người vọt vào, đó là một thiếu niên.

Thuộc hạ của người đàn ông đồng loạt xoay người.

_ Oz Fawn!

Trong mắt Oz nổi lên quang mang lạnh lẽo, trong khi thuộc hạ của người đàn ông phóng tới, chỉ thoáng qua, liền có hai ba tên ngã xuống đất, hai chân bọn chúng đều bị Oz phân giải.

Luân hạm chấn động, chén nhỏ đặt bên giường chợt thay đổi hình dạng, hóa thành lưỡi dao sắc bén, đâm vào sau lưng người đàn ông, chỉ là chưa chạm được đến gã ta, nó đã bị phân giải.

Gã sờ sờ khóe miệng, cười cười nhìn về phía thiếu niên:

_ Ôi, Oz Fawn, cuối cùng mày cũng xuất hiện!

Oz lạnh lùng nhìn đối phương, khẽ nắm chặt tay.

_ Mày đang nỗ lực phân giải tao sao? Có muốn thử không, rốt cuộc là mày phân giải tao nhanh hơn, hay là tao phân giải mày nhanh hơn?

Người đàn ông lộ ra biểu tình điên cuồng, giống như đây chỉ là một trò chơi thú vị.

_ Kyte, buông cậu ấy ra. – Thanh âm của Oz trầm hơn, Tống Kiêu có thể cảm nhận được hận ý và lửa giận sôi trào của anh.

Kyte, thủ lĩnh quân bạo loạn.

Chính gã ta, kẻ phân giải em trai Katel của Oz.

_ Buông nó ra? – Chân người đàn ông càng thêm dùng sức – Hay là nhìn sọ của nó nát bét thú vị hơn?

Tống Kiêu nắm chặt tay, cảm giác xương sọ mình đang dần nứt ra, bên tai ong ong.

Oz vọt tới, sợi tóc vung lên, bên ngoài luân hạm phát ra tiếng nổ tung, Tống Kiêu chỉ thấy mơ hồ Oz bị người đàn ông kia vung tay lên đập vào.

Dù Oz có lợi hại đến mấy, anh vẫn chỉ là một đứa trẻ… Sao có thể thắng được thủ lĩnh quân bạo loạn đây…

Oz bò dậy, Tống Kiêu đập đầu xuống đất.

Cậu đã nói không nên lời, nhưng cậu không muốn Oz ở lại chỗ này nữa, cậu mong Oz có thể nhanh chóng rời khỏi đây!

Cậu và Oz chỉ cần một người có khả năng sống sót là đã rất may mắn rồi.

Oz gắt gao nhìn chằm chằm Tống Kiêu, cậu khẽ nức nở.

Cậu thực sự rất sợ bị Kyte giết chết hay phân giải hết, thế nhưng cậu càng sợ Oz cũng chết ở chỗ này.

_ Anh sẽ không trốn.

Oz ngồi xổm xuống, hai tay vịn mặt đất, nỗ lực ổn định đường nhìn của Tống Kiêu.

Ánh mắt anh cứng cỏi, Tống Kiêu biết anh không hề dao động.

Kyte nở nụ cười:

_ Tao thích nhất là những đứa trẻ như mày, chỉ cần cho tụi bây đầy đủ thời gian, nhất định sẽ trưởng thành theo hướng rất đáng sợ… Nhưng tụi bây hết lần này tới lần khác cứ lao đến trước mặt tao, giống như thiên thạch vội vã lao xuống mặt đất ấy, tao rất mong đợi thời khắc tụi bây bốc cháy dữ dội kia.

Cơ thể Oz không ngừng tràn ra các vi hạt, Kyte đang phân giải anh.

_ Kỳ thực so với phân giải Arthur, tao thích người thường hơn. Tuy rằng bọn họ nhỏ bé vô dụng, nhưng bọn họ có phản ứng với đau đớn, sẽ hét lên thảm thiết! Sẽ giãy dụa! Sẽ sợ hãi!

Oz giơ tay lên che kín mặt, theo thân hạm rung động, thân ảnh của Oz ngày càng mờ đi.

Tống Kiêu sợ tới cực điểm.

Cậu nên làm gì bây giờ?

Cậu không muốn chết ở đây, không muốn Oz bị phân giải…

Ngón tay Oz nắm chặt, bầu không khí xung quanh anh như bị hút ra, cơ thể anh chợt ổn định lại.

Ánh mắt Oz vẫn nhìn Tống Kiêu, dùng khẩu âm nói với cậu: Đừng sợ.

Kyte lộ ra biểu tình nghiền ngẫm:

_ Xem ra mày còn thú vị hơn tao tưởng!

Nói xong, Kyte nâng chân lên, đạp mạnh xuống.

Tống Kiêu nhắm chặt mắt, ngay một khắc kia, cơ thể dán trên đất của cậu cấp tốc di chuyển, lực ma sát gần như khiến người cậu bốc lửa. Cậu bị Oz một tay kéo lấy.

Là Oz thừa dịp một khắc kia kéo cậu khỏi chân Kyte.

Oz chắn trước mặt Tống Kiêu.

_ Hm, Oz Fawn, xem ra mày khá thích vật nhỏ này nhỉ! Thế thì, để mày nghiền nó đi, nhé?

Tống Kiêu còn chưa hiểu được ý tứ của những lời này, Oz chắn trước người cậu chợt nghiêng mạnh ra sau, ép chặt Tống Kiêu trên tường. Cột sống cậu gần như sắp nứt, mà lưng Oz như muốn áp vỡ lồng ngực cậu.

Cậu không thể hô hấp, thậm chí còn đau đớn đến nỗi không thể hét lên.

Kyte cười, nghiêng mặt sang bên, lực ép của Oz ra sau càng mạnh hơn, gã đã khống chế hoàn toàn thân thể Oz, anh như một tấm thép, nghiền nát Tống Kiêu trên mặt tường.

_ Có nghe thấy không, xương của thằng nhóc sắp bị mày đè gãy. – Kyte đi tới bên người Oz, cúi đầu, ghé vào tai anh – Rất nhanh xương sườn của nó sẽ nứt ra, ghim vào phổi, nó sẽ phun máu, đau đớn đến nỗi thở nhẹ cũng không được.

Oz cắn răng, liều mạng chống cự lại lực lượng Kyte gây trên người mình. Lưng anh ướt đẫm, mồ hôi chảy trên thái dương, bờ vai vì dùng sức quá nhiều mà căng cứng, anh dùng toàn lực cố gắng chừa cho Tống
Kiêu một chút khe hở.

_ Tao đánh cược, đây sẽ là thời khắc chặt chẽ nhất của hai đứa bây cả đời này. Mày sẽ dần khảm vào người nó, da thịt mày có thể cảm nhận được từng thớ cơ đỏ hồng kia, rồi cả dòng máu ấm áp ấy nữa… Ha ha ha! Nhìn xem, một ý tưởng không tồi đấy chứ!

Oz trầm mặc cúi đầu, hàm răng bởi vì cắn quá nhiều, máu chảy ra từ khóe môi.

_Chắc giờ mày đã biết, có nhiều thứ không phải cứ nỗ lực là đạt được kết quả tốt.

Kyte dùng sức vỗ đầu Oz:

_ Tao đếm từ mười trở xuống, thằng nhóc phía sau mày sẽ nứt ra! Mười, chín, tám…

Tống Kiêu vào thời khắc này, xương ngực sắp vỡ, toàn thân phát ra tiếng răng rắc.

Có lẽ vì quá đau đớn, thị giác cậu cũng trở nên mơ hồ.

Tóc mái Oz bay phấp phới, từng sợi từng sợi đang không ngừng tan ra.

Kyte trừng mắt, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc:

_ Mày điên thật! Lại muốn phân giải chính mình!

Trong lòng Tống Kiêu chấn động, cậu muốn hét lên, muốn ngăn Oz lại.

_ Vậy thử xem tốc độ mày phân giải bản thân nhanh hơn hay là tốc độ đè chết nó nhanh hơn nhé!

Oz ra sức muốn phân giải chính mình, Kyte lại dùng tụ lực duy trì anh thành một chỉnh thể.

Tống Kiêu có thể cảm giác được trong không khí tràn đầy các nguyên tử thuộc về Oz.

Đừng mà! Tên ngốc này! Anh có phân giải toàn thân Kyte vẫn sẽ giết tôi mà thôi!

Quyết định của Oz ai cũng không ngăn được. Áo khoác của anh đang dần tan biến, lớp da bên ngoài Oz càng ngày càng mỏng, có thể thấy lấp ló huyết nhục.

Không thể…

Tuyệt đối không thể xảy ra…

Không ai được tổn thương Oz hết!

Tống Kiêu mở to hai mắt, đăm đăm trừng Kyte, cậu muốn nhìn tên điên này thật rõ ràng, cậu muốn gã chết! Cậu muốn gã chết! Cậu muốn gã không thể tổn thương bất cứ ai nữa!

Ngay một khắc kia, có vòng xoáy mãnh liệt vờn quanh Kyte, với lực lượng khó mà kháng cự xé rách thân thể gã, tiến vào khe hở giữa các tế bào của gã.

Gã kinh ngạc nhìn về phía Oz, không thể tin nổi:

_ Mày… Rốt cuộc là ai!

Oz chợt phát hiện áp lực gây trên người mình biến mất, mà phía sau anh có lực lượng nào đó đang tràn ra, mãnh liệt như nước lũ, đánh thẳng vào Kyte.

Cơ thể Kyte rung động, không khí xiết chặt, các tế bào của gã vỡ tung ra, dù gã thi triển tụ lực thế nào cũng không thể ngăn cản cơ thể của mình tan thành cát, mất đi hình thái ban đầu.

Kyte tuyệt vọng nhìn chằm chằm Oz, một khắc kia gã phát giác người phân giải gã không phải Oz, mà là đứa trẻ phía sau thiếu niên.

Đồng tử Tống Kiêu trống rỗng, giống như muốn hút hết tất cả tia sáng.

Cậu ngây ngô từng bước một tiếp cận Kyte, giống như tử thần thong thả đi tới.

Dây thanh đới của Kyte đã đứt, cổ họng chỉ kêu được mấy tiếng ê a.

Gã dùng chút sức lực cuối cùng nỗ lực ngưng tụ cơ thể của mình, nhưng ở trước mặt đứa bé này lại có vẻ cực kỳ buồn cười.

Tống Kiêu giơ tay lên, chạm nhẹ vào trán Kyte, ánh mắt gã trợn to như sắp nổ tung, cỗ lực lượng trong cơ thể gã lớn như năng lượng một hành tinh bạo tạc, trong nháy mắt tan rã Kyte.

Tống Kiêu ngơ ngác đứng ở nơi đó, vẫn duy trì tư thế giơ tay.

Mất đi mục tiêu là Kyte, lực lượng của cậu bắt đầu lan ra khắp không gian.

Các nguyên tử Cesi dị biến chậm rãi rời khỏi thân hạm, không khí hỗn loạn sôi sục.

Dưới chân hai người là các nguyên tử liên tiếp bay lên không, toàn bộ luân hạm đang bị lực lượng của Tống Kiêu phân giải.

Mỗi một luồng không khí xẹt qua da thịt Oz, đều để lại dấu vết.

Oz từng bước một khó khăn đi về phía Tống Kiêu, quần áo, mái tóc, cơ thể anh bị một cổ lực lượng vô hình kéo đi, sau đó các nguyên tử đang rời xa tụ lại như cũ. Thế nhưng anh càng tiến đến gần Tống Kiêu, tốc độ phục hồi của anh ngày càng chậm hơn.

Oz cố sức đưa tay về phía Tống Kiêu, trong vòng xoáy xương cốt Oz phát ra tiếng răng rắc.

Anh chạm vào đầu ngón tay Tống Kiêu, nắm lấy tay cậu.

_ Tống Kiêu! Nhìn anh Tống Kiêu! Tống Kiêu!

Thanh âm lạnh như băng như đánh thức Tống Kiêu đang u mê say ngủ trong bóng tối, vô vàn ánh sáng tiến tới.

Đồng tử Tống Kiêu dần dần khôi phục thần trí, cậu trợn to mắt nhìn nhìn xung quanh mình.

_ Xảy ra chuyện gì vậy! Kyte đâu! Đây là sao thế!

Tất cả hỗn loạn trước mắt khiến Tống Kiêu khủng hoảng.

_ Kyte bị em phân giải rồi! Thu hồi lực lượng lại! Nếu không em sẽ phân giải toàn bộ luân hạm!

Thu hồi lực lượng của mình?

Lực lượng nào cơ?

Ai đang phân giải luân hạm?

Là mình sao?

Lúc này Tống Kiêu nhận ra có một cỗ lực lượng không ngừng tuôn ra từ sâu trong đầu cậu, điên cuồng xâm nhập toàn bộ sự vật xung quanh mà cậu có thể cảm nhận được, bao gồm cả Oz.

_ Tống Kiêu! Đừng hoảng hốt! Bình tĩnh trở lại, nghĩ về những thứ yên bình đi!

Tống Kiêu cực kỳ sợ hãi, cậu nỗ lực nắm chặt Oz, thế nhưng cỗ lực lượng trong cơ thể cậu lại bài xích tất cả những gì tiếp cận Tống Kiêu.

Cậu càng muốn tới gần Oz, Oz lại bị phân giải càng nhanh.

Thậm chí trong một lúc, Tống Kiêu có thể nhìn thấy rõ ràng xương cổ tay trắng hếu của anh dưới phần thịt đã bị phân giải.

Không được! Cậu không được tổn thương Oz!

Cậu muốn bảo vệ Oz!

Không được!

Cậu muốn phục hồi những bộ phận bị phân giải của Oz, nhưng lại nhận lấy kết quả trái ngược.

Cậu biết, Oz sắp bị cậu hủy diệt rồi.

Ánh mắt Tống Kiêu đỏ hoe, từng giọt nước mắt bay lên trời.

_ Oz —— đừng lo cho em nữa! Mau mặc đồng phục du hành vũ trụ chạy khỏi đây đi!

_ Đồ ngốc! Chờ đến khi em phân giải hết luân hạm, em sẽ tiến vào trạng thái chân không! Bây giờ mau đứng lên!

Tống Kiêu muốn đẩy Oz lại, anh lại càng dùng sức ghì lấy cậu kéo vào ngực mình, ôm chặt lấy.

Lực lượng mềm mại chảy vào cơ thể Tống Kiêu, an ủi thần kinh đang hỗn loạn của cậu.

_ Cứ như thế, thu hồi lực lượng của mình lại… Nó là một phần của em, chỉ cần em không sợ nó, thì có thể nắm nó trong tay!

Tống Kiêu thử qua, toàn bộ lực lượng dọc theo thân hạm cứ như hoàn toàn không thuộc về cậu, căn bản không có căn bản không có bất kỳ dấu hiệu trở về nào.

Mặc dù Oz ấn đầu cậu vào ngực mình, khiến cậu không thể nhìn thấy gì, nhưng Tống Kiêu cảm thụ rất rõ ràng, cơ thể Oz đang trong tình trạng phân giải rồi lại tái tạo không ngừng.

Thương tổn này với Arthur mà nói to lớn vô cùng.

_ Anh mau đi đi! Em sẽ phân giải hết anh mất…. Em sẽ phân giải toàn bộ anh…

Tống Kiêu sợ hãi gấp bội.

Ngón tay Oz giữ lấy ót Tống Kiêu, nhẹ nhàng vuốt ve vành tai cậu:

_ Anh không đi đâu hết. Anh ở đây với em.

Tống Kiêu nâng tay, ôm Oz thật chặt.

Vũ trụ này giống như trở nên trống trải, chỉ còn lại anh và cậu.

Luân hạm phát ra tiếng vang ầm ầm, lỗ hổng càng lúc càng lớn, dưỡng khí không ngừng giảm xuống, hô hấp của Tống Kiêu cũng ngày càng khó khăn.

_ Nếu anh không đi thì muộn mất… Em thực sự không thu lực lượng của mình về được…

_ Không sao.

Ngay lúc đó, một chiếc tàu con thoi chợt xông đến, đụng nát phần tường vốn đã bị Tống Kiêu phân giải gần hết.

Một người mặc đồng phục du hành vũ trụ bước nhanh đến, trong tay là một khẩu súng tiêm, người này không chút do dự đặt nó lên gáy Tống Kiêu.

Trong nháy mắt cơ thể cậu nhẹ như sắp bay lên.

Trong mắt cậu là luân hạm đã hỏng hoàn toàn, vì sao xa xa trong khoảng không đen mênh mông chợt lóe lên, các mảnh vỡ của luân hạm không ngừng tách ra, trôi thật sâu vào vùng tối tăm ấy.

Mà cậu lại không bắt được Oz.

Hai mắt díu lại, tư duy trở nên chậm chạp.

Khoảnh khắc ấy toàn bộ thế giới như đứng lại, cả người Oz bay lên, mái tóc vàng của anh đang dần phục hồi như cũ, đôi con ngươi băng lam chuyên chú nhìn cậu.

Tống Kiêu ngã về phía sau, rơi vào lòng đối phương.

_ Không sao, ngủ một giấc đi.

Đó là giọng nói của Tống Nhiên.

Khi cậu tỉnh lại, phát hiện Oz đang lẳng lặng ngồi bên giường mình, tay chống ở mép giường, ngắm nhìn cậu.

Gương mặt đẹp của anh mang tính trẻ con, lại có đường nét kiên nghị, đó là tồn tại không thể lay chuyển nhất Tống Kiêu từng gặp qua.

= Hết chương 59 =

Hành tinh kim cương (Hành tinh cacbon): Là một dạng hành tinh trên lý thuyết có chứa nhiều cacbon hơn oxy.

Tại trung tâm của thiên hà, nơi có nguồn cacbon vô cùng phong phú, dần hình thành nên những hành tinh với các đặc điểm rất riêng biệt. Ở nơi đây có thể tạo nên thứ mà các nhà khoa học vẫn thường gọi là “hành tinh cacbon”.

Hành tinh giàu carbon có thể cũng gồm lõi và vỏ như trái đất. Nhưng lõi của chúng rất có thể rất giàu cacbon, còn vỏ cũng gồm phần lớn là cacbon, hầu như dưới dạng kim cương.

Phần bên trong của trái đất rất nóng, sinh ra địa nhiệt, khiến hành tinh của chúng ta phù hợp với sự sống. Nhưng kim cương rất dễ bị mất nhiệt, nên lớp trong của những hành tinh giàu carbon sẽ dễ bị đóng băng, nghĩa là không sinh ra địa nhiệt, không kiến tạo địa tầng, nên không có từ trường hay khí quyển.

150610kimcuong01-e3c35

Mô hình Hành tinh 55 Cancri e chứa 1/3 trọng lượng là kim cương

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện