Tống Kiêu giật mình ngồi dậy, ôm đầu gối rúc vào góc giường.
_ Mau chạy đi! Em sẽ phân giải anh mất!
Oz lại leo lên giường, đối mặt với Tống Kiêu, hai chân anh vòng ngoài hai bên Tống Kiêu, hai tay ôm lấy bờ vai cậu, giống như muốn ôm cậu vào lòng vậy.
_ Ngốc. Em là Arthur, hơn nữa còn là một Arthur rất mạnh.
_ Buông ra! Anh muốn bị em phân giải hết sao? – Tống Kiêu trẻ tuổi căn bản không quan tâm mình có phải Arthur hay không, cậu chỉ biết mình không thể khống chế được lực lượng của bản thân, cậu có thể tổn thương người khác bât cứ lúc nào.
Đầu Tống Kiêu chôn ở giữa hai chân, cậu không dám nhìn vào ánh mắt của Oz.
Bàn tay Oz đặt lên trán cậu, bắt cậu phải ngẩng đầu lên nhìn mình.
Đó là sắc xanh thuần khiết nhất mà Tống Kiêu được gặp.
_ Em là một Arthur, đợi đến khi em học được cách sử dụng lực lượng của mình, em sẽ không còn thấy vương miện nặng nề nữa.
Tống Kiêu ngơ ngác hỏi lại:
_ Anh sẽ dạy em sao?
_ Ừ. Bây giờ còn chưa được, đợi đến ngày anh mạnh hơn, nhất định dạy cho em.
Nước mắt Tống Kiêu chảy dọc theo gò má cậu, cậu muốn giữ lại cảm giác yên bình này mãi mãi, nhưng không thể không mở mắt.
Trong phòng là một mảnh tối tăm, mơ hồ có gió đêm đang thổi.
Cậu biết những gì trong giấc mơ của mình đều là sự thật.
Tước Điểu trong cơ thể cậu đang dần mất hiệu lực, các ký ức bị mất đi từng chút từng chút được tìm về.
Cậu nhớ khi mình cùng Oz lái tàu con thoi đến viện nghiên cứu đã từng hỏi anh: Tôi có phải người thứ nhất cùng anh vào sinh ra tử không?
Oz trả lời cậu: Phải.
Hiện tại, Tống Kiêu mới hiểu được, chân chính cùng cậu vào sinh ra tử, vẫn luôn là Oz.
Tống Kiêu ngồi dậy, lau đi nước mắt trên mặt.
Mọi thứ thật trống trải.
Cậu chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập như không có hồi kết của mình.
Trong bóng tối dường như có gì đó tiến về phía cậu, lòng Tống Kiêu không khỏi khẩn trương, cậu nghiêng mặt sang, thình lình phát hiện một ống tiêm đang tiếp cận mình.
Tống Kiêu giơ chân đá nó ra.
Trong căn phòng này có Arthur! Là Arthur khống chế vật kia!
Trong ống tiêm rốt cuộc là gì?
_ Là ai? Lăn ra đây đi!
Thần kinh Tống Kiêu căng thẳng, cậu chậm rãi tháo chiếc nhẫn trên ngón tay xuống.
Tất cả an tĩnh đến không có chút manh mối nào, giống như ống tiêm vừa đến gần cậu kia chỉ là tưởng tượng.
Rồi ngay lúc đó, cơ thể cậu giống như mất trọng lượng bay lên trời, chân tay bị một cỗ lực lượng ràng buộc không thể động đậy.
Ống tiêm kia cấp tốc đâm tới.
Tống Kiêu mở to mắt, phóng lực lượng của mình ra ngoài, hoàn toàn tập trung vào ống tiêm kia, một khắc nó chạm vào cậu, chỉ nghe thấy “Rắc –” một tiếng, ống tiêm vỡ vụn.
Chất lỏng màu vàng văng tứ tung.
Tống Kiêu lập tức nghĩ đến, đó là Pandora vàng!
Nắm chặt tay, cậu tiếp tục phóng lực lượng của mình, mạnh mẽ cự tuyệt lực lượng đang gây trên người cậu, tuy rằng chật vật rơi xuống đất, những quyền khống chế thân thể đã trở về.
Cậu nhổm dậy, nhắm mắt lại, trong lòng lặp lại những lời Oz nói: Đừng sợ hãi lực lượng của mình, nó là một phần của cậu.
Cậu duy trì phóng cỗ lực lượng kia ra ngoài, lặng yên không một tiếng động xâm nhập mỗi ngõ ngách trong căn phòng.
Rốt cục, trong bóng đêm, có hai người đàn ông áo đen hiện ra.
Là Ảnh Tử!
Bọn họ lẻn vào Warm Wind từ bao giờ!
Trong lòng Tống Kiêu thấy lạnh lẽo. Vốn nghĩ rằng Warm Wind là nơi phòng thủ nghiêm ngặt nhất, không ngờ vẫn không cản được quân đoàn Ảnh Tử!
Bây giờ có hét lên kêu cứu cũng không còn kịp nữa!
Bọn người kia nhất định vẫn luôn quan sát cậu trong bóng tối, chờ đợi thời điểm cậu ở một mình.
Tống Kiêu lạnh lùng nhìn về phía bọn họ:
_ Là Nhật Ảnh phái các người tới sao?
Hai người kia cũng không nói lời nào.
Cơ thể Tống Kiêu căng thẳng, không chớp mắt nhìn bọn họ chằm chằm.
Bất tri bất giác, cậu bắt đầu thấy khó thở, giống như không khí quanh người cậu càng ngày càng loãng. Cậu ý thức được, hai người này đã đạt đến trình độ có thể thao túng chất khí.
Trong chớp mắt Tống Kiêu phân tâm, một người trong đó như quỷ mỵ lặng yên tiếp cận cậu, đi tới trước mặt Tống Kiêu.
Đôi đồng tử màu tím kia như có một loại ma tính, hai tay gã giữ lấy vai Tống Kiêu, Tống Kiêu trong nháy mắt phóng lực lượng mình ra, xâm nhập vào tay đối phương, nhanh chóng len vào khắp các tế bào, một khắc Tống Kiêu phân giải gã kia, đối phương lại dùng lực lượng ngưng tụ cơ thể mình.
Cánh tay của cậu bị bẻ ra sau, mặt bị ghìm lên chăn.
Một Ảnh Tử khác đi tới, cánh tay giơ lên định gõ vào gáy Tống Kiêu.
Cậu cắn chặt răng, trong mắt cậu động tác tay đối phương hạ xuống gáy mình giống như thước phim quay chậm.
Mi có thể, Tống Kiêu!
Mình có thể!
Cỗ lực lượng kia dọc theo tầm mắt của cậu, xông về phía bàn tay đối phương.
Cánh tay đối phương cứng đờ, bàn tay dừng lại ở gáy Tống Kiêu, không thể động đậy.
_ Buông — – Tống Kiêu nghiến răng nói.
Ảnh Tử đang giữ lấy cậu bị văng ra, bay về phía tường, nhưng gã vẫn ổn định lại được.
Ảnh Tử còn lại mạnh mẽ áp đặt lực lượng lên người Tống Kiêu, nỗ lực cố định hai tay hai chân của cậu, áp chế lực lượng cậu phóng ra.
Thế nhưng gã không ngờ, mình sẽ bị phản phệ lại.
Cỗ lực lượng kia cực kì cường đại.
Tống Kiêu bị áp chế gian nan duỗi thẳng lưng, từng bước một đi về phía đối phương.
Cậu cho là mình sẽ sợ hãi, thế nhưng nội tâm lại bình tĩnh như nước.
Các nguyên tử xung quanh hai Ảnh Tử bắt đầu bập bềnh, bọn họ kinh ngạc muốn quay về ẩn nấp trong bóng tối, lại không thể động đậy.
_ Bây giờ, tôi sẽ thả các người đi. Trở lại nói cho Nhật Ảnh, đừng sai người đến nữa. Dù hắn trốn ở đâu, dù hắn ẩn mình ở chỗ nào, tôi đều có thể tìm được hắn.
Bởi vì tôi muốn biết, kẻ đứng sau binh đoàn thích khách ám sát Tống Nhiên năm ấy có phải hắn hay không!
Ngay một khắc đó, một bóng người vọt qua đỉnh đầu cậu, Tống Kiêu quay đầu lại, đối phương đã nhảy xuống phía sau cậu, dùng tay khóa lấy cổ họng mình.
Chắc chắn là một Arthur cường đại, trấn áp hoàn toàn lực lượng Tống Kiêu phóng ra.
Tống Kiêu không chịu nổi áp bách của đối phương, hai chân khuỵu xuống.
Cậu cảm thấy tuyệt vọng, khả năng khống chế của hai người khác nhau một trời một vực, Tống Kiêu có thể cảm thụ rất rõ lực lượng đối phương rót vào người mình, đó là một loại cảnh cáo, khiến Tống Kiêu biết nếu đối phương muốn phân giải cậu đó là chuyện rất dễ dàng.
Cậu nên làm gì đây? Cậu phải làm thế nào đây?
Ngay trong nháy mắt đó, ngọn đèn sáng lên.
Tống Kiêu vô thức nhắm mắt lại.
Tay của đối phương vẫn đặt chỗ cũ, co quắp lại, phát ra tiếng răng rắc, ngón tay bắt đầu tràn ra các tiểu phân.
Có người đang phân giải tên Ảnh Tử này!
Tống Kiêu trong nháy mắt thoát khỏi gông cùm của đối phương, cậu phát hiện trong phòng chẳng biết từ lúc nào đã có thêm vài người.
Tài công Fanser của Tinh Vân chống cằm ngồi ở lan can sân phơi, bóng đêm phía sau hắn như tấm màn sân khấu, môi hắn nhếch lên tạo một nụ cười hài hước:
_ Chờ đợi đã lâu, các Ảnh Tử.
Có người đỡ Tống Kiêu dậy, cười một cái thật to, thanh âm sang sảng:
_ Nhóc, có bị dọa sợ không?
Tống Kiêu nhận ra, hắn là cơ giới sư của Tinh Vân, Saruman!
Hai Ảnh Tử tập kích Tống Kiêu trước đó không thể động đậy mà lơ lửng trên không trung, một người khác có mái tóc bạc mặc đồng phục tinh hạm đi về phía bọn họ, y chỉ nắm chặt tay, hai Ảnh Tử kia liền đau đớn kêu lên. Đối phương buông lỏng tay, trong lòng bàn tay hắn là thiết bị trói buộc hai Ảnh Tử có kích thước bằng hạt gạo, chúng nó triển khai từ trường nào đó trên không trung, bao vây lấy hai Ảnh Tử kia, bọn họ dù giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi khu từ trường này.
Người đàn ông này là xạ thủ Bạch Dĩnh của Tinh Vân.
Tống Kiêu choáng váng, họ đều là thành viên của Tinh Vân. Oz vốn đã cùng bọn họ rời khỏi Warm Wind mà…
Một giây sau, Tống Kiêu bừng tỉnh đại ngộ.
Có khả năng Oz vốn không rời khỏi Warm Wind, toàn bộ đều là giả để đánh lừa quân đoàn Ảnh Tử.
Ngày đó bọn họ gặp phải quân đoàn Ảnh Tử ở Tạp Trì, có khả năng Nhật Ảnh đã sớm chuẩn bị xong mọi thứ. Nếu có thể bắt được Tống Kiêu ở Tạp Trì là tốt nhất, nhưng nếu không thể, quân đoàn Ảnh Tử có thể hấp dẫn lực chú ý của Oz ở Tạp Trì, rồi âm thầm phái một tiểu đội khác đột nhập vào Warm Wind, cái này gọi là “Dương đông kích tây”.
Oz chắc đã phát hiện ra điều này, lại không thể tìm được Ảnh Tử lẻn vào Warm Wind, vì vậy làm bộ ly khai. Quân đoàn Ảnh Tử nhất định sẽ tiếp tục chấp hành nhiệm vụ, Oz chỉ cần chờ bọn họ xuất hiện.
Sau cùng tên Ảnh Tử mới xuất hiện kia phát hiện tình hình không ổn, liền nhanh chóng xuyên qua bức tường bỏ trốn.
Vân Hà không được thiết kế bằng Cesi dị biến, Arthur cao cấp có thể đi xuyển qua tường.
Thời điểm Tống Kiêu suy nghĩ phải bắt gã lại bằng cách nào, Oz thong dong đi đến, bước chân của anh ung dung bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn bốn phía.
Nhìn gò má của anh, trái tim Tống Kiêu như bị nhéo lấy, cậu càng thêm chăm chú ngắm nhìn ngũ quan Oz.
Thế nhưng Oz không hề liếc nhìn cậu một cái, mà giường Tống Kiêu lại chậm rãi bay lên trời. Anh đi đến phía dưới giường, bỗng nhiên quì một gối, bàn tay phải mạnh mẽ ấn xuống đất, cánh tay xuyên qua, kéo mạnh tên Ảnh Tử đang trốn dưới đó ra.
Đối phương rơi thẳng xuống trước mắt Tống Kiêu, âm thanh xương gãy vô cùng vang dội.
Tống Kiêu kinh ngạc lui về phía sau.
Bạch Dĩnh trầm mặc phóng từ trường, bao vây lấy gã.
_ Hạm trưởng, đưa bọn họ đến cung điện Mùa Đông à? Ở đó có chuyên gia hình tấn. – Saruman hỏi.
_ Ừ. – Oz lên tiếng.
Từ khi anh tiến vào căn phòng này, Tống Kiêu phát hiện anh không thèm nhìn mình một cái nào.
Rốt cuộc là rời khỏi nụ hôn điên cuồng kia nên thấy xấu hổ, hay là vì lời “Tôi thích cậu” của Oz không được Tống Kiêu đáp lại?
Lúc này, cậu hiểu được, người có tính tình như Oz nói thích ai đó, cho thấy rõ địa vị của ai đó trong lòng người nọ còn vượt xa hơn mức độ thích nhiều.
Saruman gác tay qua vai Tống Kiêu, cười nói:
_ Nhóc này cũng được lắm! Cứ tưởng đối mặt với quân đoàn Ảnh Tử cậu sẽ sợ đến bĩnh ra quần chứ!
_ Là ai vừa cược với bọn này Tống Kiêu không thể đối phó được một Ảnh Tử nào hết? – Bạch Dĩnh lành lạnh hạ xuống câu này, khoát tay, đi về phía cửa.
_ Cậu cũng có khá hơn tôi đâu! Cậu nói thằng nhóc cùng lắm chỉ đối phó được một tên! – Saruman kêu lên.
Fanser có vẻ hết sức cao hứng, đưa tay về phía hai người:
_ Mau! Mau! Mau! Giao tàu con thoi ra đây! Tôi thắng rồi! Tống Kiêu có thể đối phó với hai Ảnh Tử!
Nói cách khác, từ khi Ảnh Tử bắt đầu xâm lấn căn phòng này, bọn người kia đã trốn ở một chỗ lén lút theo dõi?
_ Tôi cứ tưởng cậu sẽ sợ hãi hét gọi người cứu mạng chứ! – Fanser cúi đầu nhỏ giọng nói – Xem ra Oz dạy dỗ cậu rất khá!
Nói cách khác, Oz đã cho bọn họ biết mình là Arthur.
Còn hơn cả Bard, Tarz và Ryan, ba người bọn họ mới là tâm phúc chân chính của Oz.
Tống Kiêu nhìn về phía Oz, ngắm tấm lưng ấy. Cậu cực kỳ không quen cảm xúc mong chờ trong lòng mình hiện giờ, đó là một loại xung động, một loại nguyện vọng, cậu muốn xông về phía trước ôm
chặt lấy anh.
_ Bệ hạ còn đang chờ chúng ta.
Nói xong, Oz liền ra khỏi ký túc xá.
Fanser vỗ vỗ vai Tống Kiêu nói:
_ Được rồi, cậu có thể an tâm ngủ.
Ngủ? Quân đoàn Ảnh Tử chỗ nào cũng có mặt, sao cậu có thể ngủ được?
Lúc này, Oz lên tiếng lần nữa:
_ Bạch Dĩnh, anh ở lại.
_ Vâng, hạm trưởng. – Bạch Dĩnh gật đầu.
Tống Kiêu thất vọng, Oz không ở lại sao.
Khi mọi người rời đi, trong phòng chỉ còn lại Tống Kiêu, cùng với Bạch Dĩnh lẳng lặng ngồi đối diện cậu nhắm mắt nghỉ ngơi. Tuổi của Bạch Dĩnh xấp xỉ Fanser, thân hình thon dài, ngũ quan rất đẹp mắt. Ánh trăng rơi xuống gò má y, tựa như tinh hạm lạnh giá.
Có thể tưởng tượng, thời điểm y chấp hành nhiệm vụ ngắm bắn thì lãnh tĩnh quyết đoán thế nào.
Tống Kiêu ngồi ở đầu giường, hoàn toàn không buồn ngủ, cậu vẫn nhớ kỹ bóng lưng Oz rời đi, cùng giấc mơ mình suýt chút nữa phân giải Oz.
_ Vì sao còn chưa ngủ? Ngày mai không cần lên lớp à? – Bạch Dĩnh nhắm mắt nói.
Tống Kiêu có thể cảm nhận được, trong ba người y là người có tính cách tương tự Oz nhất, lãnh tĩnh, minh duệ, dứt khoát.
_ Tôi không ngủ được nữa.
_ Nếu cậu sợ Ảnh Tử, thì thật không đáng. Theo tác phong hành sự của quân đoàn Ảnh Tử, bọn họ sẽ không ra tay vào thời điểm lòng người cảnh giác nhất, mà kiên nhẫn ngủ đông. Đến khi cậu cảm thấy thật an toàn, họ lại đột nhiên xuất hiện, khiến cậu trở tay không kịp. – Bạch Dĩnh nhàn nhạt nói.
_ Tôi không sợ Ảnh Tử. Tôi chỉ không ngủ được thôi.
_ Vậy cậu có thể rèn luyện cách khống chế năng lực Arthur.
Tống Kiêu bất đắc dĩ cười cười.
Bạch Dĩnh từ từ mở mắt, nghiêng người về phía Tống Kiêu, chống cằm, cẩn thận nhìn ánh mắt cậu.
Tống Kiêu có cảm giác bị y nhìn thấu.
_ Cậu đang sợ năng lực của mình?
_ Khi tôi cảm thấy mình sắp không còn sợ nữa, thì tôi lại mơ, mơ thấy bản thân suýt chút nữa phân giải mất người luôn bảo vệ mình. Lúc tỉnh lại, tôi càng sợ nó hơn trước kia.
Bạch Dĩnh nhếch môi:
_ Người vẫn bảo vệ cậu kia nhất định rất mạnh nhỉ.
Tống Kiêu gật đầu cười:
_ Đúng vậy.
_ Mà cậu lại đủ năng lực phân giải người ta, tức là cậu có tiềm lực địch lại tên đó.
_ A?
_ Cho nên… Nếu tôi là cậu, tôi sẽ cảm thấy may mắn vì mình có lực lượng cường đại như vậy. Bởi vì, tôi không muốn cứ phải để người đó bảo vệ, tôi còn muốn vượt qua người đó, trở thành chiến hữu cùng sánh vai, trở thành hậu phương người đó tín nhiệm nhất, nếu cả thế giới chống lại đối phương, tôi có thể không chút do dự cùng đối phương chống lại thế giới.
Thanh âm của Bạch Dĩnh cực kỳ kiên định.
Tống Kiêu đoán không ra, còn trẻ như vậy y đã trải qua những gì.
_ Cảm ơn. – Tống Kiêu nói hết sức chân thành.
_ Cậu nắm được đến đâu về năng lực của mình rồi?
Tống Kiêu biết Bạch Dĩnh để giảm bớt khẩn trương của cậu nên vẫn luôn cùng cậu nói chuyện.
_ Tôi chỉ có thể phân giải vật ở trạng thái cố định thôi, chưa học được Ngưng tụ và Tái tạo, rồi khống chế nước và không khí nữa.
_ Thế là tốt rồi. Khi năng lực của tôi xuất hiện, tôi chỉ di chuyển được một đồng xu rất mỏng. – Bạch Dĩnh đứng dậy, rót một cốc nước, đặt vào tay Tống Kiêu – Thử một lần xem, cậu có thể khiến dòng nước lưu động theo phương hướng cậu tưởng tượng không?
_ Chuyện này tôi đã làm rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào thành công…
_ Bây giờ thì chưa chắc. – Bạch Dĩnh quơ ngón tay.
Tống Kiêu thở một hơi, chuyên chú nhìn chằm chằm mặt nước, cậu tưởng tượng, cảm thụ lực lượng dòng nước.
Nó nhu hòa, ngoại lực tác động một chút sẽ tạo ra thay đổi, hoàn toàn khác biệt khối đá Tống Kiêu phân giải lần trước.
Tư duy Tống Kiêu không ngừng truy đuổi, lại đẩy dòng nước ra càng xa.
Bạch Dĩnh cười khẽ một tiếng:
_ Cậu có biết cảm giác khi khống chế vật thể lỏng giống gì không?
_ Cảm giác gì? – Vẻ mặt Tống Kiêu mong đợi nhìn Bạch Dĩnh.
_ Giống cảm giác khi hôn môi ấy.
Bạch Dĩnh nói xong, lại lui về sau ngồi xuống.
Tống Kiêu ngẩn người tại chỗ, Bạch Dĩnh cúi đầu cười ha hả, hoàn toàn khác hình tượng trước đó của mình.
Lòng Tống Kiêu dường như bị kích thích, mặt nước cũng nổi lên theo vòng xoáy.
_ Ồ, cái này cũng không tệ đấy chứ? – Bạch Dĩnh rũ mắt cười.
Hai tai Tống Kiêu đỏ lên.
_ Vừa rồi cậu nhớ tới nụ hôn của ai thế? – Giọng nói của Bạch Dĩnh mang theo chút trêu chọc.
Tống Kiêu đến đầu cũng không ngẩng nổi.
Môi của cậu vẫn còn sót lại hơi thở của Oz, cách đầu lưỡi đối phương dây dưa, lực độ khi mút lấy cậu, giống như một dấu khắc, không thể nào xóa đi.
Trời sáng, Bạch Dĩnh lái phi hành khí đưa Tống Kiêu tới lớp học.
Vừa ngồi xuống ghế, Niên Cẩn đã hưng phấn nhào tới:
_ Tống Kiêu! Tống Kiêu! Cuộc thi lái tàu con thoi sắp đến rồi!
_ Ừm. – Tống Kiêu gật đầu – Chúng ta có thể tham gia không?
Cả lớp toàn là người thường, mà so tài lái tàu con thoi là thiên hạ của Arthur.
_ Chúng ta đương nhiên có thể! – Niên Cẩn trừng Tống Kiêu – Này này, vẻ mặt gì thế hả! Cậu nghĩ chúng ta không thắng được Arthur?
_ Thì vốn là không thắng được mà. – Ryan mở miệng nói.
Niên Cẩn há miệng, bị nghẹn nói không ra lời, một tay cốc đầu Ryan nói:
_ Nhưng học viện cũng không hạn chế bọn mình đăng ký thi đấu! Chỉ cần có thể tiến vào khoang điều khiển của tàu con thoi, dù là một giây cũng được rồi!
_ Chắc chưa đến một giây chúng ta đã bị bắn rơi rồi nhỉ?
_ Cậu chẳng có tí ý chí nào thế nhỉ!
Niên Cẩn điều động đám mây, chọt chọt vai Tống Kiêu:
_ Nè! Bọn mình cùng thi nhé! Cậu xem quy tắc đấu, tính số lượng theo tàu con thoi, không phải cá nhân! Còn nhớ cậu và Ryan đã từng thảo luận muốn thiết kế một hệ thống, khiến đại não của chúng ta cùng xử lý các vấn đề, tăng cấp năng lực phán đoán trong nháy mắt không?
_ Đúng… – Tống Kiêu hơi sửng sốt một chút – Nhưng Ryan đã nói rồi còn gì… Để hoàn thành hệ thống này có thể cần đến mười năm, hoặc thậm chí cả đời…
_ Thì mình thiết kế một cái thô sơ là được! Chỉ cần có thể khiến bọn mình nghỉ ngơi trong tàu con thoi là ok rồi! Mục tiêu của chúng ta là đạt thành tựu người thường lái tàu con thoi, không cần thắng Arthur!
_ Ừ! Cái này có thể có! – Ryan gật đầu.
Niên Cẩn tha thiết nhìn Tống Kiêu, cậu gãi đầu:
_ Được rồi, vậy thì thử một chút!
Nếu như chỉ là lái tàu con thoi, chắc sẽ không khiến các Arthur chú ý đâu.
Niên Cẩn báo danh cho cả ba người, đồng thời dốc lòng cầu học chuyên tâm nghiên cứu về tàu con thoi.
Tàu con thoi thuộc về phối trí ban sơ, cần không gian lưu trữ rất lớn để cải tạo hệ thống của nó.
Sau khi chương trình học kết thúc, Tống Kiêu nhìn thấy một phi hành khí đậu cách đó không xa.
Là Oz tới đón mình?
Trái tim Tống Kiêu thấp thỏm.
Khi cậu đi tới trước cửa khoang, phát hiện ngồi ở bên trong chính là Bạch Dĩnh thì, không khỏi thấy mất mát.
Ngón tay của Bạch Dĩnh gõ một cái lên bàn:
_ Này, đang nghĩ gì thế?
_ Không… Không có gì…
Dọc theo đường đi, Bạch Dĩnh vẫn luôn trầm mặc, Tống Kiêu muốn nghe được vài tin tức liên quan tới Oz từ y cũng không được.
Về tới ký túc xá, phòng khách lạnh tanh, Oz vốn vẫn ngồi ở chỗ kia cũng không xuất hiện.
Tống Kiêu thậm chí hoài nghi có thể hay không anh sẽ không trở về nữa.
Cậu ăn qua loa chút gì đó, rồi ngồi trước đám mây suy nghĩ nên đơn giản hoá hệ thống tàu con thoi của mình như thế nào, sau đó giao nó cho Niên Cẩn và Ryan.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bọn họ là bạn của cậu, vì sao đối mặt với bạn của mình, cậu lại không thể cho họ biết ý tưởng chân thật của mình chứ? Đây không phải góc vuông thứ sáu, nếu người thường cũng được hưởng thụ chất lượng giáo dục đồng dạng, lẽ nào các Arthur vẫn luôn trên cao lại không nghĩ tới việc những con người bình thường này cũng sẽ tạo ra thành tựu phi phàm sao?
Tống Kiêu dùng sức gãi đầu, ngoại trừ chơi game, cậu rất ít khi ngồi trước đám mây lâu như vậy.
Cậu duỗi người, đứng lên đi lại, bất tri bất giác liền đi tới cửa phòng Oz.
Có phải ở lâu với một người, sẽ quen với sự tồn tại của đối phương không?
Tống Kiêu vươn tay, cửa mở ra, mà khiến cậu không ngờ tới chính là Oz đang ở bên trong.