Trở lại ký túc xá, Oz vẫn chưa về.
Tống Kiêu mở cửa, khởi động đám mây, Niên Cẩn và Ryan không kịp chờ đợi xán lại gần.
Bạch Dĩnh đang tính ngồi xuống salon đối diện giường Tống Kiêu, lại bị cậu mời ra ngoài.
_ Này, bọn tôi đang chuẩn bị thảo luận nhóm nội bộ, mời ra ngoài ngồi!
_ Thảo luận nhóm? – Bạch Dĩnh buồn cười nhìn Tống Kiêu – Oz Fawn muốn tôi trông chừng cậu, nhưng nếu tôi không thể nhìn thấy cậu thì làm sao trông chừng đây?
_ Tôi cũng không phải trẻ con, hơn nữa năng lực của anh mạnh như thế, dù tôi xảy ra chuyện gì, anh nhất định có thể chạy vào kịp đúng không?
_ Được rồi, thảo luận nhóm vui vẻ. – Bạch Dĩnh cũng không kiên trì nữa, lui ra khỏi phòng.
Lúc này, Niên Cẩn và Ryan đã đắm chìm trong hệ thống Tống Kiêu thiết kế.
Tống Kiêu biết, muốn hiểu thật cặn kẽ hệ thống này, cần một thời gian rất dài. Vì vậy cậu kiên nhẫn ngồi sau lưng hai người, tự mình chơi một ván cờ chiến.
Hơn hai giờ sau, Niên Cẩn hít một hơi thật sâu, rời khỏi hệ thống, một tay kéo cổ áo Tống Kiêu, hạ giọng thật thấp rồi nghiêm túc hỏi:
_ Tống Kiêu! Cậu thiết kế hệ thống này từ bao giờ?
_… Lúc còn ở thủ đô.
Biểu tình của Niên Cẩn khiến Tống Kiêu cảm thấy áp lực.
_ Tên tồi tệ này! Cậu đã giải quyết xong vấn đề người thường lái tàu con thoi! Có hệ thống này, trên lý thuyết chúng ta có thể so với Arthur! Cậu thiết kế nó sớm như thế, vậy mà giấu đến bây giờ mới nói cho bọn tớ!
Lúc này, Ryan bỗng nhiên xoay người nhào vào lòng Tống Kiêu:
_ Tống Kiêu! Cậu quá lợi hại! Nếu như chúng ta thăng cấp hệ thống này, có phải sẽ lái được cả tinh hạm không!
_ Trên lý thuyết thì có thể…
_ Thật tốt! Niên Cẩn, có hệ thống này, bọn mình có thể kiên trì trụ lại trong trận đấu tàu con thoi đến cuối cùng!
_ Ngốc quá, cậu muốn Tống Kiêu bị gia tộc Simon để mắt tới hả? – Niên Cẩn gõ nhẹ vào đầu Ryan.
_ Chuyện gì xảy ra? Gia tộc Simon… – Tống Kiêu hiểu ý trong lời của Niên Cẩn.
Gia tộc Simon là một gia tộc cổ, từ khi nhân loại tiến vào góc vuông thứ nhất, bọn họ đã bắt đầu buôn bán súng ống đạn được, bọn họ chế tạo tên lửa cho tàu con thoi, thiết kế hệ thống thúc đẩy tinh hạm và pháo bắn ion, đồng thời không ngừng chia rẽ các góc vuông tranh đấu với nhau, mượn buôn bán vũ khí mở rộng lãnh địa của mình. Mặc dù bây giờ gia tộc Simon không còn huy hoàng như một nghìn năm trước, nhưng lực lượng của họ vẫn rất hùng hậu.
Hơn nữa gia tộc Simon vẫn chiêu mộ nhân tài am hiểu thiết kế vũ khí ở khắp tinh tế, người không muốn gia nhập thường sẽ bị bọn họ đe dọa, sau cùng vẫn phải gia nhập đội ngũ nghiên cứu của bọn họ. Người bị gia tộc Simon để mắt tới hầu như không có khả năng thoát đi. Nếu như không chiếm được, gia tộc Simon sẽ cho người đi hủy diệt những người này. Trong cuộc thi này, thuyết khách của gia tộc Simon cũng đến quan chiến, nếu bọn họ phát hiện giá trị hệ thống Tống Kiêu thiết kế, không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.
_ Thật đáng tiếc… Muốn thử hệ thống của Tống Kiêu quá đi! – Ryan tựa hồ cũng không hiểu rõ Niên Cẩn đang ám chỉ cái gì, nhưng Niên Cẩn nghĩ không thể làm, cậu cũng đồng ý vô điều kiện.
Niên Cẩn vuốt cằm suy tính:
_ Tớ cũng rất muốn thử hệ thống này một lần, nó thật khiến người ta khao khát! Kỳ thực chúng ta cũng có thể cải tiến hệ thống này một chút, ví dụ như tháo khuông khối iv-2. Nó là cốt lõi của hệ thống giúp tốc độ tư duy của chúng ta tăng tốc, còn lại bọn mình chỉ cần điều chỉnh, cải tạo nó thành hệ thống ba người thao tác, do ba chúng mình cùng khống chế là có thể giống như một Arthur nắm trong tay hệ thống định vị và hệ thống điều khiển lửa, phỏng chừng… Mình có thể kiên trì được tầm ba mươi giây… Như vậy cũng không làm người khác quá chú ý, lại có thể lái tàu con thoi!
Tống Kiêu nhìn Niên Cẩn, nở nụ cười.
_ Này! Cậu nhìn tớ cười như vậy làm gì! Tớ sẽ nghĩ cậu thầm mến tớ đó!
_ Bởi vì cậu thực sự rất tốt với tôi!
Những điều Tống Kiêu lo lắng, Niên Cẩn đều vì cậu mà lo lắng rồi, ngay cả những điều cậu chưa nghĩ tới, Niên Cẩn cũng đã nghĩ tới.
_ Bớt đi! – Niên Cẩn nhéo mặt Tống Kiêu, tức giận nói – Tống Kiêu! Cậu còn bao nhiêu bí mật nữa hả! Mau mau khai ra! Nếu không chúng ra tuyệt giao!
Tống Kiêu lười biếng trả lời:
_ Tôi giống như một quyển sách, khi cậu cho rằng tờ trước đó đã là tờ có nội dung đặc sắc nhất, thì tờ sau có thể khiến cậu kinh ngạc đến rớt tròng mắt.
_ Ặc! Kinh ngạc như thế thì tớ không cần!
Khi Tống Kiêu và Niên Cẩn ở một bên đùa giỡn nhau, Ryan rất nghiêm túc mà nói:
_ …. Chúng ta có thể thăng cấp nó thành hệ thống của tinh hạm không?
Niên Cẩn và Tống Kiêu đồng loạt quay đầu nhìn cậu.
Ryan rất nghiêm túc mở số liệu nội hạch ra:
_ Hai người nhìn xem! Nhìn xem! Chỉ cần chúng ta có thể tính ra càng nhiều khả năng, có thêm nhiều bản số liệu, bọn mình có thể thiết kế ra tinh hạm!
_ … Trên lý thuyết thì có thể. – Tống Kiêu trả lời.
Nhưng biết thu thập số liệu ở đâu đây?
Trừ phi Oz đưa bọn cậu theo lên tinh hạm, không chỉ như thế, ngay cả Bạch Dĩnh, Fanser và Saruman cũng phải đồng ý bọn họ thu thập số liệu, đây không khác nào tiết lộ ý tưởng của mình cho bọn họ, bình thường sẽ không được đồng ý!
_ Nếu cậu có thể thuyết phục anh Fanser, thì có thể mà. Nhưng không thể nói cho họ là mình nghiên cứu tinh hạm, chỉ có thể nói chúng ta muốn nghiên cứu các số liệu khi Arthur lái tinh hạm.
Ryan gật đầu:
_ Hiểu rồi! Vậy để tớ nói Fanser!
Tống Kiêu đột nhiên cảm thấy Fanser rất đáng thương, Ryan cái gì cũng nghe Niên Cẩn.
Lúc này ở cung điện Mùa Đông, tân vương Tyler ngồi ở biên giới sân phơi, gió Warm Wind thổi nhẹ nhàng, trước mặt y là một biển hoa dập dờn.
_ Thuyết khách của gia tộc Simon là Herwin, một lão già đáng ghét. – Tyler ngắm nghía biển hoa của mình, khóe môi hơi nhếch – Lão ta lại tính đến xem trận đấu tàu con thoi, cậu biết mục đích thực sự của lão là gì không?
_ Để thắng được trận đấu, sẽ có nhiều hội học sinh cải tiến tàu con thoi. Herwin muốn tìm ra người có thiên phú trong nhóm học sinh này, khuyên họ di dân khỏi đây. Nếu không chịu di dân, những học sinh này có thể sẽ “biến mất” vì những nguyên nhân nào đó. – Oz trả lời.
_ Ta không muốn chuyện như vậy xảy ra, bọn họ là tinh anh Warm Wind bồi dưỡng ra, phái người theo dõi nhất cử nhất động của Herwin, lão ta có hứng thú với học sinh nào, chúng ta phải khiến các học sinh đó biến mất khỏi tầm mắt của Herwin và những người đi theo lão.
_ Vâng, bệ hạ.
_ Được rồi, Tống Kiêu thế nào? Bây giờ trình độ khống chế năng lực Arthur của cậu ta đến đâu? Ta nghe nói, đến cả người của quân đoàn Ảnh Tử khi bất ngờ tập kích Tống Kiêu cũng không chiếm được tiện nghi gì nhỉ?
_ Cậu ấy hiện tại đã có thể thao túng chất lỏng, chỉ là chưa thuần thục.
_ Cứ từng bước chậm rãi rồi sẽ đến. Không biết vi rút Tước Điểu trong cơ thể cậu ta còn sót lại bao nhiêu. Ta không hy vọng một ngày nào đó Tống Kiêu bỗng mất khống chế, phân giải mất Vân Hà của Reventie. – Tyler nửa đùa nói.
_ Xin bệ hạ yên tâm, tôi sẽ trông chừng cậu ấy.
Mấy phút sau, Oz rời khỏi cung điện Mùa Đông, ngồi trên phi hành khí.
Đối diện với anh là Fanser đang chìm đắm trong game.
_ Bệ hạ nói gì vậy? Ngài nhất định cũng rất phản cảm gia tộc Simon nhỉ?
_ Ừ. Fanser, bệ hạ rất quan tâm Tống Kiêu, hỏi tới vi rút Tước Điểu trong cơ thể cậu ấy.
Fanser tắt game, ngẩng đầu lên:
_ Bệ hạ không phải vẫn rất tôn kính Tống Nhiên sao? Hay là vì như vậy, nên ngài rất quan tâm đến Tống Kiêu?
_ Fanser, anh biết khi chúng ta nghi ngờ cần làm thế nào.
_ Đương nhiên là điều tra rõ. Tôi biết rồi, tôi sẽ bí mật điều tra chuyện này, rốt cuộc lý do thực sự bệ hạ quan tâm Tống Kiêu là gì.
Mà lúc này, một con tàu ở biên giới góc vuông đang thong dong tiến vào tinh hạm, Nhật Ảnh dựa lưng lên sofa, trước mặt hắn là hình chiếu đa chiều khi Ảnh Tử lẻn vào phòng của Tống Kiêu, và cảnh bọn họ gần như kiềm được Tống Kiêu lại chợt văng ra.
Tulio tựa đầu lên vai Nhật Ảnh, vô cùng bất mãn:
_ Thằng nhóc này là một Arthur! Trước kia cậu không cho tôi giết nó, sau này trưởng thành rồi, thằng quỷ trở thành Tống Nhiên thứ hai, tiếp nối anh trai phá hoại kế hoạch của cậu, thì đừng hối hận đấy.
Nhật Ảnh nở nụ cười, ngũ quan hắn đẹp đến không biết dùng từ gì để miêu tả.
_ Nếu cậu ta có thể trở thành Tống Nhiên thứ hai, luôn luôn mang đến kinh hỉ cho cuộc sống nhàm chán này, tôi thấy cũng tốt lắm. Nhưng… Băng Liệt mới là thứ tôi muốn nhất.
_ Tại sao cậu lại chấp nhất về Băng Liệt như vậy nhỉ? – Tulio nhíu mày.
_ Tuy mọi người đều nói dục vọng của Arthur thấp hơn người bình thường, nhưng với tôi đây là quan điểm sai lầm. – Nhật Ảnh rũ mắt, nhìn đồng xu quay tròn trên ngón trỏ mình – Chúng ta chỉ là am hiểu tập trung tất cả khát vọng trên những sự vật nhất định. Chỉ cần là người, đều tham lam. Mà tham lam, chính là không lấy được thì thôi, nhưng đã lấy được rồi…
_ Lại càng muốn nhiều hơn. – Tulio mỉm cười.
_ Không sai. Về phần Tống Kiêu… Tôi rất nhớ cảm giác chiều chuộng cậu ta. Cho nên, vẫn là mau chóng khiến thú cưng của tôi trở về bên cạnh tôi đi.
_ Cậu định làm gì? Ảnh Tử được phái đi Warm Wind đã thất bại. – Tulio lộ ra biểu tình tò mò.
_ Ai nói với anh chuyện này nhất định phải để quân đoàn Ảnh Tử làm chứ?
Mấy ngày nay, Tống Kiêu cùng Niên Cẩn và Ryan nghiên cứu đơn giản hoá hệ thống tàu con thoi học viện giao cho, đồng thời lắp ráp thêm một số thiết bị.
Khi bọn họ đang bay thử, một phi hành khí dừng ở bên cạnh bọn họ.
Cevil bước ra.
Mái tóc màu đay chiết xạ ánh mặt trời, khiến người ta có cảm giác lóa mắt.
_ Là Cevil Haffris… Thật đẹp trai! – Đôi mắt Niên Cẩn lại bắt đầu lóe sáng.
Theo từng bước đến gần của Cevil, trái tim Tống Kiêu không khỏi khẩn trương một hồi. Từ lần gặp mặt trước, thời điểm Cevil trực tiếp vạch trần thân phận của cậu, Tống Kiêu hoàn toàn không biết nên đối mặt với người ấy thế nào.
_ Cevil…
Tống Kiêu vừa mới đọc lên cái tên này, áo đã bị đối phương túm lấy.
_ Mượn tên này một chút.
Tống Kiêu cứ như vậy bị Cevil túm đi.
Quanh thân Cevil tản ra khí tức lạnh lùng, Tống Kiêu biết thiếu niên còn chưa hết tức giận. Cậu bị Cevil lôi đến trước phi hành khí, gần như bị đối phương xốc ném vào trong khoang.
Tống Kiêu bị đối phương bán ép buộc đặt lên ghế, còn Cevil trực tiếp nhảy qua ngồi trên chiếc bàn trước mặt cậu.
Góc độ từ trên nhìn xuống này khiến Tống Kiêu càng khẩn trương.
_ Nghe nói cậu cũng tham gia trận phi hành tàu con thoi?
Đuôi mày Cevil nhướn lên, Tống Kiêu đột nhiên có cảm giác tâm trí mình bị câu mất.
_ Đúng vậy.
_ Vẫn lấy thân phận người bình thường? Cậu thi chơi đấy à.
Đôi mắt từng làm Tống Kiêu mê luyến kia hiện giờ đang bộc lộ mỹ cảm sắc bén.
_ Tôi không có đùa, tôi và các bạn của mình nghiêm túc. Cevil, tôi biết cậu vẫn
còn giận tôi… Đây không phải góc vuông thứ sáu, rất nhiều điều đã thay đổi. Tôi quả thực chưa từng thẳng thắn bộc lộ tất cả bí mật của mình cho cậu, nhưng Cevil chân thật nhất tôi kỳ thật cũng chưa từng biết rõ. Cho nên ở đây… từ nay về sau, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu hay không?
Tống Kiêu rất nghiêm túc hỏi.
Nếu như không phải quân đoàn Ảnh Tử lẻn vào quấy nhiễu cuộc sống của cậu, Tống Kiêu đã sớm nói những lời này với đối phương rồi.
_ Nghe như cậu không hề say mê tôi nhỉ? – Cevil cúi đầu, nụ cười mang theo chút châm chọc.
Tống Kiêu nghiêm túc nhìn ánh mắt của thiếu niên:
_ Tôi không nghĩ là cậu cần bất cứ ai say mê. Hoặc là vĩnh viễn đứng bên ngoài thế giới của cậu, hoặc là trở thành người thật sự hiểu rõ cậu.
Cevil im lặng.
Người ấy dùng sức nhìn Tống Kiêu, thế nhưng cậu lại không dao động chút nào.
Một lúc lâu, Cevil rốt cục lên tiếng lần nữa:
_ Cậu thay đổi. Tôi đã từng xem cậu là đồ đần độn. Sau đó, tôi phát hiện cậu không phải, cậu có rất nhiều điều khiến tôi cảm thấy kinh ngạc. Mà bây giờ, tôi lại mong thà rằng cậu là một tên ngốc.
_ Tôi rất xin lỗi.
Cevil vươn tay, dùng sức đè lên cái trán Tống Kiêu, che đi ánh mắt của cậu.
_ Lúc trước tôi vốn không hứng thú gì với trận đấu tàu con thoi này, thế nhưng hiện tại tôi lại hứng thú vô cùng. Nếu như cậu có thể cùng các “bạn” mà cậu nói thắng được tôi, tôi sẽ tha thứ cho cậu chuyện cậu lừa lấy máu của tôi, tha thứ việc từ đầu đến cuối cậu đều không thẳng thắn với tôi việc cậu chứa chấp Oz Fawn, tha thứ cậu chưa từng nói cho tôi biết thân phận thật sự của cậu, tha thứ cậu đã làm tôi lo lắng như vậy.
Trái tim Tống Kiêu như bị người ấy vững vàng nắm chặt trong tay.
_ Tôi có thể vì cậu giết Dyan Case, thế nhưng nếu ngay cả điểm này cậu cũng không làm được, tôi nghĩ mình cũng chẳng cần để cậu hiểu tôi nữa.
Nói xong, Cevil buông tay ra.
_ Tôi sẽ thắng cậu. – Tống Kiêu nói.
_ Tôi chờ. – Cevil nở nụ cười – Cậu thật sự có dũng khí đó sao? Bộc lộ năng lực của mình trước mặt thuyết khách của gia tộc Simon?
Cửa khoang phi hành khí mở ra, đây là ý tứ Cevil mời Tống Kiêu rời khỏi.
Tống Kiêu hít một hơi, đứng dậy rời đi.
Một khắc cửa khoang khép kín kia, chỉ còn lại Cevil ngồi trên bàn.
Thiếu niên nhắm mắt lại, trên môi là nụ cười miễn cưỡng.
_ Ai nói cho em tôi không cần em say mê mình chứ…
Tống Kiêu trở lại bên người Niên Cẩn và Ryan. Cô gái Niên Cẩn rất bén nhạy, khều lỗ tai Tống Kiêu, thấp giọng:
_ Này… Cậu và Cevil làm sao thế? Lúc trước khi cậu trốn học theo Cevil, tớ đã nghĩ hai cậu là bạn thân. Nhưng hôm nay, Cevil rất kỳ quái.
_ Tôi đã làm một số chuyện, lừa gạt cậu ấy. Nếu như muốn được cậu ấy tha thứ, tôi nhất định phải thắng được Cevil trong trận đấu tàu con thoi.
_ Thắng một Arthur? Sẽ khiến gia tộc Simon chú ý đó!
_ Không sao. Chúng ta chỉ cần tìm được một Arthur năng lực cao siêu, đánh rơi tàu con thoi của Cevil, sau đó hoàn thành đường bay, hoặc là bay xa hơn cậu ấy, thì thắng rồi còn gì? – Ryan nói.
_ Được lắm! Tống Kiêu! Nói Oz tham gia trận đấu là tốt rồi, nhất định có thể thắng được Cevil! – Niên Cẩn tỏ vẻ chủ ý của mình thật xuất sắc.
Tống Kiêu lại cảm thấy sụp đổ.
Nói với Oz Fawn? Đầu cậu bị hỏng mới làm thế!
_ Oz rất bận rộn. Làm con trai thủ tướng và là hạm trưởng Tinh Vân, anh ta đương nhiên có rất nhiều chuyện phải lo!
_ Trách không được, mấy ngày nay đều không thấy anh ấy… Vậy biết làm sao đây! Nếu như Cevil tiếp tục làm mặt lạnh với cậu, cậu nhất định đến cơm cũng ăn không nổi!
Tống Kiêu cười ha ha. Ăn là chuyện quan trọng cỡ nào chứ, trời sập xuống cậu cũng ăn được.
_ Được rồi! Ryan, cậu có thể nhờ anh Fanser ra tay!
_ Nhưng anh ấy cũng bề bộn nhiều việc nha. Gần đây cũng ít liên lạc với tớ… – Ryan suy nghĩ một chút – Có thể nói Bạch Dĩnh giúp chúng ta không?
Bạch Dĩnh… Tống Kiêu thực sự không muốn giao tiếp với người này chút nào. Nhưng để có thể làm lành với Cevil, chuyện này có là gì.
Tan học, Bạch Dĩnh quả nhiên tới đón cậu.
Hai người ngồi trong phi hành khí, Bạch Dĩnh đang cúi đầu xử lý văn kiện nào đó.
Tống Kiêu ghé đầu tới.
Bạch Dĩnh trực tiếp đẩy đầu Tống Kiêu ra:
_ Có chuyện cứ nói. Tôi và cậu không có thân thiết như này.
Ngực Tống Kiêu lập tức trúng một mũi tên.
_ Anh cũng là học sinh Reventie đúng không?
_ Ờ. – Bạch Dĩnh nhướn mày.
_ Vậy anh có tham gia trận đấu tàu con thoi không?
_ Tôi là xạ thủ của một tinh hạm thì tham gia trận đấu tầm thường này làm gì? – Bạch Dĩnh cũng không không thèm ngẩng đầu.
_ Vậy anh có thể giúp tôi, đăng ký tham gia được không?
_ Sao? Giúp cậu giành quán quân à?
_ Anh chỉ cần giúp tôi bắn trúng một chiếc tàu con thoi là được.
_ Tàu của ai?
_ Anh đáp ứng tôi, tôi sẽ nói cho anh biết.
_ Nếu tôi đáp ứng, thì có ích lợi gì không? – Bạch Dĩnh cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt hứng thú.
_ … Anh muốn cái gì?
_ Hừm… Tôi muốn… – Bạch Dĩnh híp mắt lại.
Tống Kiêu bỗng thấy hối hận muộn màng, đừng xem Bạch Dĩnh bộ dáng hào hiệp tao nhã, bên trong lớp áo kia đã sớm đen thui rồi!
_ Như vậy đi, cậu cho tôi xem vẻ mặt ý loạn tình mê của hạm trưởng Oz Fawn, tôi sẽ giúp cậu.
_ Cái giề? Anh ta lấy đâu ra vẻ mặt này? – Tống Kiêu dùng bộ mặt “Đầu óc anh bị ẩm rồi hả” nhìn Bạch Dĩnh.
Hơn nữa cậu biết phải làm sao? Lẽ nào mở bộ 《Ruth Penna bản đặc biệt 》cho Oz xem? Sau đó chờ anh thất thần thì gọi Bạch Dĩnh tới nhìn? Điều này không có khả năng!
Ngón tay Bạch Dĩnh gõ một cái lên ngực Tống Kiêu:
_ Tôi chỉ cần gắn máy theo dõi vào cúc áo của cậu, khi cậu đi hôn Oz, tôi có thể thấy rõ vẻ mặt của hạm trưởng. Lẽ nào cậu không muốn biết vẻ mặt ấy như thế nào à?
Chuyện như vậy Tống Kiêu sẽ không làm.
Cậu quả thực đã từng rất hứng thú với các biểu cảm khác nhau của anh, nhưng cậu sẽ không vì chuyện này mà hôn Oz.
Oz là một người nghiêm túc, nụ hôn của anh đáng được đối đãi nghiêm túc.
Tống Kiêu kéo kéo khóe miệng:
_ Này, tôi nhìn ngu lắm hở? Tôi sẽ đáp ứng điều kiện đùa với lửa dục này của anh sao?
_ Ồ, cậu còn biết đùa với lửa dục à. – Bạch Dĩnh ôm cánh tay, tiếu ý trong ánh mắt càng thêm nồng đậm – Nếu cậu có chuyện, người đầu tiên cậu nhờ giúp đỡ không phải Oz Fawn, mà là tìm tôi, cậu nói Oz có tức giận hay không?
Tống Kiêu im lặng.
Khi phi hành khí hạ xuống Vân Hà, Tống Kiêu khi rời đi có xoay người lại.
_ Bạch Dĩnh, cảm ơn.
_ Cảm ơn tôi cái gì?
Tống Kiêu không trả lời. Cậu và Oz bây giờ quả thực không thể giấu diếm thêm điều gì nữa, dù là chút khôn vặt nào cũng có thể khiến quan hệ giữa hai người càng thêm lãnh đạm.
Cậu mở cửa phòng Oz, anh cũng không đổi mật mã gen đã đưa cậu, đây là chuyện Tống Kiêu thấy may mắn nhất.
Lúc này, Oz an tĩnh ngồi trên salon, gáy dựa lên lưng ghế, nhắm mắt lại như đang suy nghĩ điều gì.
_ Làm sao vậy?
Không biết vì sao, Oz chủ động mở miệng hỏi cậu, Tống Kiêu cảm thấy rất vui vẻ.
_ Hôm nay Cevil tới tìm tôi, toàn bộ bí mật của tôi cậu ấy đều biết.
Tống Kiêu nâng mắt, nhìn Oz, trong lòng thấp thỏm. Cậu biết Oz bởi vì nguyên nhân nào đó cũng không thích Cevil.
_ Bọn tôi ước định, nếu tôi thắng được cậu ấy trong trận đấu tàu con thoi, cậu ấy sẽ tha thứ cho tôi, cho hai bên cơ hội làm lại từ đầu.
_ Cậu ta cần tha thứ em cái gì?
_ Tha thứ tôi mời Cevil đi xem Ruth Penna biểu diễn nhưng thật ra là để lấy mẫu máu của cậu ấy, còn có… Cậu ấy thay tôi ngăn cản Dyan Case, nhưng tôi lại không nói cho cậu ấy anh đang ở Tống gia…
_ Cậu ta thay em ngăn cản Dyan Case như thế nào? – Ánh mắt của Oz bỗng nhiên mở ra.
Tâm trí Tống Kiêu chợt khẩn trương.
_ Đây là bí mật tôi đã đáp ứng với cậu ấy sẽ không nói cho ai, mong anh tha thứ tôi không thể nói cho anh.
_ Em muốn thành thật với tôi, lại muốn tuân thủ lời hứa với Cevil Haffris, em không thấy như vậy rất vất vả sao?
_ Bộ có biện pháp nào à.
_ Nhưng chí ít em không lựa chọn giấu diếm tôi. Trong trận đấu này, tâm phúc của gia tộc Simon Herwin sẽ đến quan sát, em không thể bộc lộ năng lực của mình.
_ Tôi chỉ muốn thắng Cevil thôi.
_ Tôi biết rồi. Tôi sẽ giúp em cản cậu ta.
_ Thật à? Anh muốn đích thân đi?
Cevil quả thực rất lợi hại, người bình thường khẳng định không cản được cậu ấy.
_ Đương nhiên. – Oz bỗng nhiên tới gần Tống Kiêu, ánh mắt lạnh như băng khiến lưng cậu toát hết mồ hôi – Em và cậu ta quả thật cần “Làm lại từ đầu”.
Tin tức Oz dự thi cũng không có truyền ra, thẳng đến ngày diễn ra trận đấu.