Quy tắc của cuộc thi này rất đơn giản, bên ngoài mỗi chiếc tàu con thoi đều trang bị một máy cảm biến, một khi bị tia laser mô phỏng hỏa lực bắn trúng, hệ thống trọng tài của cuộc thi sẽ tự động căn cứ theo vị trí bị bắn và mức độ hư hại để đánh giá, đồng thời khiến tàu con thoi mất đi công năng tương ứng. Đường bay là ba vòng xung quanh đảo chủ của Reventie, trong ba vòng này các thí sinh phải dựa theo quy định hoàn thành chín loại phi hành cấp độ A và ba loại phi hành cấp độ S, không chỉ có tránh thoát lửa đạn của các đối thủ, còn phải né được công kích ngẫu nhiên của đảo chủ.
Ghế ngồi ban lãnh đạo ngoại trừ viện trưởng học viện cùng các giám khảo, còn có quan sự vụ Constantine của cung điện Mùa Đông và thuyết khách Herwin từ gia tộc Simon.
Loạt tàu con thoi chiếu theo thứ tự của mình đã vào hàng trên sân bay, ánh nắng rọi xuống thân tàu, lấp lánh rực rỡ.
Ba người Tống Kiêu ở chỗ tầm thường nhất.
Mà tàu con thoi của Cevil cách bọn họ cực xa.
Herwin nghiêng về phía Constantine, nghiền ngẫm:
_ Thật không ngờ Cevil của gia tộc Haffris vậy mà cũng tham gia thi đấu.
Constantine như có thâm ý cười:
_ Đó cũng không phải phần đặc sắc nhất.
_ Hm?
Ngay lúc đó, một chiếc tàu con thoi chợt bay tới khoảng không trung của sân bay, phương thức điều khiển tài tình tạo cảm giác không khí cũng rung động khiến mọi người không khỏi hiếu kỳ muốn biết đối phương là ai. Nó bay qua các con tàu khác, bình ổn hạ xuống cạnh tàu con thoi của ba người Tống Kiêu.
Đương lúc cửa khoang mở ra, thân ảnh thon dài bên trong bước ra ngoài, Herwin kinh ngạc duỗi mình.
_ Đây là… Oz Fawn? Cậu ta cũng đến tham gia trận đấu?
_ Ngài Herwin đã đến đây quan chiến, học viện đương nhiên mong muốn trận đấu có thể diễn ra thật đặc sắc để ngài cảm thấy chuyến đi này không uổng.
_ Hóa ra… Hóa ra là vậy. – Herwin gật đầu – Cevil Haffris và Oz Fawn, thật khiến người ta mong đợi!
Herwin hơi nắm chặt tay, nhưng ý tưởng thật sự trong lòng lại là: Nếu như Cevil và Oz đều dự thi, tiêu điểm của trận đấu đều đặt trên hai người họ, biểu hiện của những người khác chắc chắn bị che mất, lão biết tìm được học sinh có tiềm lực thế nào đây!
Ngón tay của Cevil chậm rãi nắm chặt, đốt ngón tay bởi vì dùng sức quá mạnh mà trắng bệch.
Dưới ánh mặt trời Oz cao quý xuất chúng, ngũ quan ưu nhã, gương mặt vô dục hấp dẫn vô số ánh mắt người xem.
Khi có chỉ lệnh chuẩn bị, các thí sinh tham dự đều tiến vào buồng lái của mình.
Tống Kiêu rất bình tĩnh, đây cũng không phải lần đầu tiên cậu lái tàu con thoi. Thế nhưng Niên Cẩn và Ryan phía sau cậu thì khác.
_ Tống Kiêu, một mình cậu khống chế phương hướng không có vấn đề chứ? – Niên Cẩn hỏi hết lần này đến lần khác.
_ Không thành vấn đề. Hai cậu phụ trách hệ thống điều khiển lửa cũng không có vấn đề chứ?
_ Ha ha… Chắc vậy… Tớ và Ryan luyện tập rất lâu rồi.
_ Làm sao bây giờ… Tớ muốn đi WC… – Ryan nhỏ giọng nói.
_ Nín đê!
_ Nín.
Tống Kiêu và Niên Cẩn trăm miệng một lời.
Khi trận đấu bắt đầu, thần kinh căng thẳng như bị kích thích, tất cả tàu con thoi đồng loạt biến mất.
Tống Kiêu chăm chú bay theo phía sau các Arthur, cũng không cố ý truy đuổi Cevil làm gì, loại quỹ tích phi hành ổn định này khiến Niên Cẩn và Ryan hết sức kinh ngạc.
Phía trước bọn họ, hai chiếc tàu con thoi đã bắt đầu công kích nhau.
Tống Kiêu nhạy bén đi vòng sang bên, mà một chiếc tàu con thoi sau lưng bọn họ đã bị đánh trúng, biểu hiện rời khỏi trận đấu.
Thời điểm tàu con thoi đuổi tới nỗ lực công kích bọn họ, Tống Kiêu tận lực giảm tốc độ, khiến đối phương bay vọt lên trước mình.
Lòng bàn tay Niên Cẩn nhễ nhại mồ hôi, Ryan thậm chí còn không dám thở.
Đứng vị trí đầu, Cevil và Oz cùng chạy song song.
Từ màn ảnh đa chiều có thể thấy được, bọn họ còn chưa hoàn thành vòng bay thứ nhất đã thực hiện tất cả kiểu phi hành cấp độ A, nếu tiếp tục phân tích kỹ, cách công kích lẫn nhau của bọn họ càng khiến người khác mồ hôi chảy ròng ròng.
Chỉ trong một giây đồng hồ, Oz đã bắn tổng cộng mười hai quả pháo ion, nhiều lần đều là xẹt qua thân hạm Cevil. Dù là góc độ bắn hay tính liên quán khi biến đổi công kích cũng khiến người líu lưỡi, Cevil có thể né được toàn bộ đủ để chứng tỏ khả năng phản ứng của thiếu niên và trình độ lái đã đạt đến một tầm cao khác.
Cevil cũng không bị động phòng thủ, ngược lại thiếu niên còn không tiếc quay vòng lại, chấp nhận rớt sau các đối thủ khác tiến hành phản kích lại Oz.
Quỹ đạo chuyển động của Oz cũng rất tinh diệu, thậm chí còn đáp xuống từ phía trên Cevil, khí thế kia giống như muốn đồng quy vu tận với đối phương vậy.
Herwin xem cuộc chiến cũng ngẩng mặt hít sâu vì kinh ngạc.
Ai ngờ Oz lại cấp tốc rời khỏi lưng tàu của Cevil, lúc rời đi còn thả tên lửa xuống.
Nếu là những thí sinh khác, đã bị Oz đá khỏi trận đấu, nhưng Cevil lại bỗng nhiên chuyển hướng, nhanh chóng né khỏi loạt tên lửa đang song song rơi xuống.
Trận đấu giữa hai người và cuộc thi này đã hoàn toàn không còn quan hệ.
Bọn họ giống như không biết chán, phải đánh đến sức cùng lực kiệt mới thôi.
Tống Kiêu lái phi hành khí tiến đến gần phạm vi chiến đấu của hai người, Cevil phát hiện điểm này, bỗng nhiên bay tới, vô số chùm sáng phát ra từ pháo bắn ion đánh úp về thân tàu Tống Kiêu.
Niên Cẩn và Ryan hoàn toàn ngây người, quên luôn việc phản kích lại Cevil.
Tống Kiêu chỉ có thể dựa vào năng lực điều khiển của mình tránh né công kích, nhưng năng lượng hệ thống nội hạch của chiếc tàu con thoi này lại không đủ để duy trì tốc độ kia.
Tàu con thoi của Oz chợt bay tới, thực hiện tiến đánh vô cùng ác liệt từ bên hông Cevil, giúp Tống Kiêu chạy thoát.
Hệ thống thông báo bọn họ có một động cơ bị đánh trúng, mất hiệu lực.
Lúc này những đối thủ khác đã hoàn thành vòng bay thứ nhất, bởi vì Tống Kiêu chặn lối đi của đối phương, đối phương không chút do dự bắt đầu công kích Tống Kiêu.
Niên Cẩn lấy lại tinh thần, phối hợp với Tống Kiêu tận lực chế tạo góc độ phi hành thành công bắn trúng khoang điều khiển của đối phương, đối phương trong thời khắc chỉ mành treo chuông tránh sang bên, phát bắn của Niên Cẩn cũng không tạo thành trí mạng với đối phương.
Ngược lại, Cevil bên kia lần thứ hai vọt tới trước mặt Tống Kiêu, thiếu niên biết Oz sẽ trợ giúp Tống Kiêu, vì vậy không ngừng tiến hành tấn công cậu.
Phương thức liều lĩnh này khiến Tống Kiêu cảm giác được Cevil lúc này nhất định đang tức giận sôi trào, Cevil nhất định đã đoán được là mình nhờ Oz ngăn chặn người ấy.
Mà ngay một khắc đó, Oz dùng cách thức phi hành xoắn ốc không theo một quy luật nào tiếp cận phía dưới Cevil, bắn một quả tên lửa vào khoang điều khiển của thiếu niên.
Hệ thống thông báo, Cevil đã mất quyền thi đấu.
Tống Kiêu thở ra một hơi, bình tĩnh tiếp tục bay về phía trước.
Rồi cậu tiếp tục gặp ba đối thủ khác.
Oz không tiếp tục bảo hộ cậu nữa, mà bay thẳng hoàn thành trận phi hành của mình, Tống Kiêu bị lâm vào cảnh vây công của bọn họ.
Ryan rốt cục cũng tỉnh táo lại, phối hợp với Niên Cẩn, tránh thoát một lần lại một lần công kích, cầu sinh trong kẽ hở, nhưng bọn họ rốt cục vẫn bị đánh trúng ở vòng cuối cùng.
Về tới điểm cất cánh, Tống Kiêu thở dài.
_ Này, Tống Kiêu! Chúng ta rốt cuộc có thắng Cevil không? – Niên Cẩn lo lắng hỏi.
_ Theo quy tắc trận đấu thì đúng vậy. – Tống Kiêu nhìn bảng kết quả trước mắt, rất khẳng định nói.
_ Tớ thấy chúng ta thật quá lợi hại! Kiên trì được một phút đồng hồ lận đó!
Tống Kiêu cười cười, mở cửa khoang, đầu mới thò ra một chút, đã bị đánh một quyền tàn nhẫn.
Cậu ngã phịch xuống nền tàu con thoi, nhìn Cevil đang tức giận sôi trào ngoài cửa.
Tống Kiêu đặt tay lên bên mặt sưng vù:
_ Cevil…
Chân trái Cevil sải bước, vừa lúc giẫm lên giữa hai chân cậu, Tống Kiêu không chút nghi ngờ Cevil đang muốn đạp nát người anh em nhà cậu.
_ Đây là trận đấu giữa tôi và cậu, vậy mà cậu vẫn quyết kéo Oz vào?
_ Cậu đã nói, chỉ cần tôi thắng được cậu…
_ Cậu xem đây là thắng nổi tôi à? – Cevil nghiêng mặt, thấp giọng nói – Cậu nghĩ tôi sẽ thừa nhận kết quả này sao?
Trong lòng Tống Kiêu gào thét một câu: Vậy là cậu thực sự xong đời rồi hở!
Cevil xoay người, cũng không quay đầu lại rời đi.
_ Kết quả thật không ổn. – Niên Cẩn ngồi xổm sau lưng Tống Kiêu, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
_ Thật ra Cevil cũng không cần như thế, thua bởi Oz cũng không mất mặt.
Niên Cẩn lẩm bẩm trên đầu Tống Kiêu, liếc mắt nói với cậu:
_ Hay là Cevil có thể thua bởi bất cứ kẻ nào, nhưng riêng Oz thì không được nhỉ!
Trận đấu phi hành tàu con thoi cứ như vậy hạ màn.
Herwin nắm tay với Oz, bộ dáng vô cùng chân thành nói:
_ Biểu hiện của ngài thực sự rất xuất chúng.
_ Cảm tạ.
_ Ta rất mong đợi dạ tiệc của cung điện Mùa Đông đêm nay có thể nói chuyện với ngài.
Oz chỉ gật đầu, mi mắt hơi rũ ẩn chứa sự rối loạn suốt cả một ngày.
Phần máu bầm trên mặt Tống Kiêu biến mất rất nhanh, đây là năng lực dũ hợp của Arthur, thế nhưng cảm nhận sâu sắc vì bị đánh này không giảm đi chút nào.
Khi Tống Kiêu đến chỗ phi hành khí trở về Vân Hà thì, phát hiện người đợi mình không phải Bạch Dĩnh, mà là Oz.
Tống Kiêu ngây ngốc nhìn gò má đối phương, vô thức một lần lại một lần miêu tả ngũ quan đối phương.
_ Còn đau không?
_ A?
_ Không phải Cevil đánh em sao?
_ Anh nhìn thấy à?
_ Đây là kết quả tất nhiên. – Oz nhàn nhạt trả lời.
Tống Kiêu rốt cục cảm nhận được ác ý sâu đậm từ Oz. Oz đã sớm ngờ tới Cevil sẽ nổi giận, cuộc tranh tài này là để Tống Kiêu nhận lấy nghiêm phạt. Cậu hiện tại rốt cuộc triệt để hiểu Oz chán ghét việc mình đề cập tới Cevil và cùng Cevil làm bất cứ chuyện gì đến nhường nào.
_ Máu bầm không còn nữa, nhưng tôi vẫn đau lắm. – Tống Kiêu phẫn nộ nói.
_ Năng lực dũ hợp của em càng tiến hóa, thần kinh cảm giác đau của em sẽ tiến hóa theo. Nhưng di chứng từ Tước Điểu sẽ ngăn cản thần kinh này phát triển.
_ Cho nên tôi vẫn thấy đau. – Tống Kiêu nhắm mắt lại, thở dài một hơi – Như vậy cũng tốt…
Cậu sẽ không quên được mình là ai.
_ Dạ tiệc đêm nay, tân vương bệ hạ mong muốn em có thể tham gia. Đây đối với em là chuyện tốt.
_ Để gia tộc Simon biết tôi được góc vuông thứ mười bảo hộ, bọn họ đừng hành động thiếu suy nghĩ?
_ Xem ra Cevil không có đánh em ngốc luôn.
Tống Kiêu thầm thở dài trong lòng. Cậu thực sự không thích yến hội, đến đó cậu giống như vật phẩm triển lãm vậy, bị những người khác quan sát rồi bình luận.
Trở về phòng, Tống Kiêu nhìn thấy trên ghế salon ở phòng khách đặt một bộ lễ phục dạ hội, cùng lời nhắn của Joanna.
Khi cậu nhìn thấy trang sức khoa trương trên bộ lễ phục, cảm thấy đau hết cả đầu.
Cậu mặc quần áo vào, đi tới trước mặt Oz:
_ Này! Anh nhìn xem! Tôi đem cả cái tinh hệ mặc lên người!
Oz đã đổi lại chế phục hạm trưởng, nội liễm, giỏi giang, ưu nhã, tuy giản lược, lại khiến mọi người không thể dời mắt khỏi anh.
So sánh với Oz, Tống Kiêu bỗng thấy mình thật không đẹp mắt chút nào, lại còn rất tức cười nữa.
Thật không hiểu nổi thường thức của Joanna. Ý của chị là muốn mình nhanh chóng tỏa sáng sao?
Oz đầu tiên là nghiêng mặt sang, sau đó nhìn Tống Kiêu đúng ba giây.
_ Ừm… Tôi về phòng mình đây! Ha ha!
Tống Kiêu đang muốn rời khỏi, Oz lại gọi cậu lại.
_ Chờ một chút.
Oz chậm rãi đi tới trước mặt cậu, bàn tay đặt lên ngực Tống Kiêu, các trang sức lẻ tẻ rời khỏi lễ phục, trôi lơ lửng trên không trung. Không biết có phải ảo giác hay không, eo và lưng của Tống Kiêu hình như được siết lại một chút, Oz đang chỉnh sửa lại lễ phục của cậu sao?
Hóa
ra năng lực Arthur còn có thể dùng như vậy, Tống Kiêu quyết định phải học tập thật giỏi!
Ngón tay của anh đặt lên trán Tống Kiêu, chậm rãi luồn vào mái tóc cậu, vuốt phần tóc mái ra sau, để lộ ra cái trán trơn bóng, Tống Kiêu có loại lỗi giác mình vừa chết chìm trong ánh mắt của anh.
Nhưng ngay một giây đó, Oz thu tay về, chỉ vuốt phần mái của cậu qua một bên.
_ Được rồi.
Tống Kiêu đi tới trước gương, nhìn hình ảnh của mình mà lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Lễ phục khoa trương làm lóa mắt người đã thay đổi hình dạng hoàn toàn. Đến Warm Wind, Tống Kiêu tựa hồ cao hơn, vóc người cũng trở nên thon dài. Oz thít chặt phần eo và lưng của lễ phục lại, càng thêm hoàn mỹ ôm sát thân hình Tống Kiêu. Trang sức trên người chỉ còn lại một đường cong vụn sáng kéo từ vai trái đến trước ngực, khiến toàn thân cậu lưu loát và mang theo vài phần khí chất quý tộc.
Hơn nữa ngũ quan Tống Kiêu càng sắc sảo hơn trước, cậu gần như không nhận ra chính mình.
_ Đi thôi.
Oz kéo kéo găng tay trắng của mình, động tác thành thục gợi cảm, trái tim Tống Kiêu bỗng thấy ngứa ngáy.
Cung điện Mùa Đông luôn luôn yên tĩnh hôm nay đèn đóm rực rỡ, ngay cả thác nước trên không trung cũng có các đợt sóng màu sắc khác nhau.
Mà khiến Tống Kiêu càng thêm không tưởng là, trận yến hội này hầu như lơ lửng giữa trời.
Dưới chân bọn họ là nền được luyện thành từ kim loại trong suốt cấu trúc lên tinh hạm, có thể thấy mơ hồ núi non chập chùng trong bóng tối, không khí lan tỏa hương rượu nhẹ nhàng khiến người say mê, các nữ quý tộc lướt qua người Tống Kiêu, làn váy khẽ đong đưa theo gió, kéo thành những gợn sóng bập bềnh.
Hết thảy đều khác với thủ đô xa hoa, dạ tiệc của cung điện Mùa Đông đơn giản lại tao nhã.
Chính giữa yến hội là tân vương Tyler. Thấy Oz mang theo Tống Kiêu đến, Tyler gật đầu cười.
Tống Kiêu vừa đi, vừa cảm giác được tầm mắt của người khác. Có tân khách vừa lúc lấy một ly rượu, có người chỉ đi ngang qua Tống Kiêu, thậm chí là vài người đang chuyện trò vui vẻ, không hẹn mà cùng nghiêng mặt sang, đường nhìn đuổi theo Tống Kiêu.
Ban đầu, Tống Kiêu còn nghĩ tiêu điểm của bọn họ là Oz, thế nhưng cậu nhanh chóng ý thức được, bọn họ đích xác đang nhìn cậu.
Thẳng đến khi Tống Kiêu đi tới trước Tyler, lễ độ gật đầu:
_ Bệ hạ.
Vài sợi tóc rũ xuống bên tai cậu, nhẹ nhàng đong đưa theo động tác của cậu.
Tyler nở nụ cười, làm động tác “Lại gần”, Tống Kiêu đi tới bên người y.
_ Vốn nghĩ cậu vẫn là một đứa trẻ, không ngờ ngay cả lễ nghi bái yết của Warm Wind có thể làm đẹp mắt như vậy. Là Oz dạy cậu sao?
_ Thưa không phải anh ấy.
Vẻ mặt Tống Kiêu trở nên cô đơn.
Tyler cũng hiểu rõ mà gật đầu:
_ Ta nghĩ ta biết là người nào.
Tyler nghiêng mặt sang nhìn Tống Kiêu, sau đó làm một động tác giống Oz, đưa ngón tay luồn vào tóc Tống Kiêu, nhẹ nhàng vén chúng ra sau đầu cậu.
Càng nhiều người nhìn sang, bao gồm cả Herwin bên người Tyler.
_ Cậu có vầng trán rất đẹp, ta không rõ vì sao cậu lại che nó đi.
Lần đầu tiên được người công khai tán thưởng diện mạo, Tống Kiêu có chút không quen.
_ Không biết vị thiếu niên này là… – Herwin híp mắt nhìn Tống Kiêu, dường như đang nhớ lại điều gì.
_ Cậu ấy là Tống Kiêu của Tống gia từ góc vuông thứ sáu, hiện nay đang học tập ở Reventie của Warm Wind. Giống như ngài, cậu ấy cũng là một vị khách quan trọng và thân thiết của góc vuông thứ mười.
Lời nói của Tyler biểu lộ Tống Kiêu cũng không phải con tin bị Tống gia phái tới, mà vẫn có quyền quyết định độc lập đồng thời còn được góc vuông thứ mười bảo vệ.
Kinh ngạc chợt lóe lên dưới đáy mắt Herwin, lão lập tức vươn tay với Tống Kiêu:
_ Thật may mắn khi gặp cậu. Nhìn ánh mắt của cậu ta lại nhớ đến Tống Nhiên.
_ Tôi cũng rất vinh hạnh được gặp ngài, ngài Herwin.
Không ít nữ quý tộc trẻ tuổi bắt đầu xì xào bàn tán. Mặc dù Tống Kiêu cũng không biết các cô đang nói gì.
Dù sao thì cũng không phải thuyết khách, Tống Kiêu nghĩ dù lễ nghi của mình có sơ hở cũng không đáng lo.
Thời điểm Tống Kiêu thu tay lại, Herwin vẫn nắm lấy ngón tay cậu, cẩn thận nhìn chằm chằm ánh mắt Tống Kiêu, thẳng đến khi thuyết khách theo cùng lão nhỏ giọng nhắc nhở:
_ Thưa ngài, người của gia tộc Haffris đến.
Herwin lúc này mới hồi phục tinh thần, buông lỏng tay Tống Kiêu ra, nhỏ giọng nói:
_ Cậu Tống Kiêu, nếu như có thể, hy vọng kẻ hèn này trong thời gian ở lại Warm Wind có thể cùng cậu trò chuyện riêng tư một chút.
Không đợi Tống Kiêu trả lời, Herwin đã xoay người đi về phía Bell Haffris.
Trò chuyện? Trò chuyện cái gì? Đề tài trò chuyện của những Arthur tìm đến cậu luôn là Băng Liệt.
Tống Kiêu vừa nâng mắt, đã nhìn thấy Cevil bên cạnh Bell Haffris.
Dù là khí chất hay ngoại hình, Cevil đều bộc lộ xuất chúng, mặc dù chỉ là động tác tiện tay lấy ly rượu, cũng giống như ánh trăng ngang qua song cửa sổ, trang nhã vô cùng.
Tống Kiêu hít một hơi, bên tai bỗng vang lên giọng nói hơi lạnh.
_ Đây là loại hình em thích.
Hơi thở ấm áp đối lập với giọng nói kia quanh quẩn bên vành tai Tống Kiêu, dũng mãnh tiến vào sâu trong tâm trí cậu, vai Tống Kiêu vô thức co lại, rồi bị đối phương vững vàng đè xuống.
Là Oz.
Lúc này, tầm mắt của Cevil vừa lúc nhìn sang, thấy Oz đứng chung một chỗ với Tống Kiêu, rất nhanh thì quay mặt về hướng khác.
Tống Kiêu có cảm giác chật vật vì hai mặt thụ địch (trước mặt sau lưng đều có địch). Phía trước cậu là Cevil đang ngày càng tức giận, còn phía sau là Oz mà cậu ỷ lại và tin tưởng.
Cảm giác tin tưởng này, càng ngày càng sâu đậm theo những ký ức được khôi phục dần của Tống Kiêu.
_ Oz.
_ Ừm.
_ Tôi biết anh sẽ liều lĩnh bảo hộ tôi. Nếu có một ngày thế giới chúng ta vẫn quen thuộc trở mặt tổn thương anh, tôi sẽ vì anh chống lại thế giới này.
Thanh âm của Tống Kiêu rất nhỏ, nhỏ đến nỗi chỉ mình cậu nghe được, nhưng lại rất kiên định.
_ Tôi có chuẩn bị hai chiếc tàu con thoi trên sân thượng của Reventie. Hệ thống như nhau, phối trí như nhau, em thấy mình có thể điều khiển nó như các Arthur khác không? – Oz nhàn nhạt hỏi.
_ Tôi đương nhiên có thể! – Tống Kiêu quay đầu.
_ Đi thôi. – Bàn tay đặt trên vai Tống Kiêu buông lỏng ra.
Tống Kiêu mở to hai mắt nhìn Oz, vẻ mặt đối phương từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, Tống Kiêu cũng hiểu được dù người thanh niên này muốn dùng lực lượng bóp nát khớp xương Tống Kiêu giữ cậu lại đến cỡ nào, đến cuối cùng vẫn thả cậu đi để cậu làm chuyện mình muốn.
_ Cảm ơn!
Tống Kiêu bước nhanh đi về phía Cevil, đối phương rõ ràng thấy cậu đến, lại cố ý lẩn sang hướng khác. Tống Kiêu rất có kiên nhẫn theo sau thiếu niên, chỉ là đi chưa được mấy bước, thì có hai nữ quý tộc trẻ đi đến trước mặt cậu.
_ Xin chào, cậu là Tống Kiêu đúng không?
_ A… Xin chào.
_ Bọn tôi cũng là học sinh Reventie như cậu. Tôi đã thấy cậu ở cuộc thi tàu con thoi rồi, biểu hiện của cậu hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi! Thực sự rất xuất sắc!
Nếu là bình thường, Tống Kiêu nhất định sẽ rất mừng rỡ bắt chuyện với hai người, nhưng lúc này tầm mắt của cậu lướt qua vai hai cô gái, đuổi theo Cevil.
Cevil ban đầu đi rất nhanh, giống như muốn mau chóng bỏ rơi Tống Kiêu vậy. Thế nhưng khi thiếu niên phát hiện Tống Kiêu bị các cô gái chặn lại, thì thả chậm bước chân.
Tống Kiêu kéo khóe miệng, cùng hai cô gái kia nói về chương trình học của học viện, không tiếp tục đuổi theo Cevil nữa, mà Cevil cũng bị cha mình gọi đến chỗ Herwin nói chuyện. Tống Kiêu thuận miệng nói một chút về mấy tiết mục hài hước mà các tôi tớ Tống gia truyền tai nhau, khiến các cô gái cười ha hả.
Ngoài ra còn có những kỳ văn dị sự trước kia Tống Nhiên từng giải thích cho cậu, rất nhiều thanh niên tò mò cũng đứng một bên nghe, thậm chí còn bắt chuyện với Tống Kiêu. Ở đây, các quý tộc Arthur cao cấp cũng không để ý thân phận “người thường” của cậu, điều này khiến Tống Kiêu vui vẻ vô cùng.
Không bao lâu sau, đầu vai Tống Kiêu trầm xuống, giọng nói của Cevil truyền đến bên tai:
_ Xem ra cậu tìm được không ít bạn mới ở đây nhỉ.
Trên mặt Tống Kiêu lộ ra biểu tình đau đớn, nội tâm lại vui vẻ vô cùng. Phương pháp dục tình cố túng này quả nhiên có hiệu quả!
(Gốc: “Dục cầm cố túng”: Muốn bắt thì phải thả. Cô Bí để là “Dục tình cố túng”, muốn bắt tình thì phải thả tình, chắc là chơi chữ.)
Mình không đuổi theo Cevil, Cevil chắc chắn sẽ khó chịu!
_ Ha ha. – Tống Kiêu nắm lấy cổ tay Cevil, xoay người lại – Cậu cũng là bạn của tôi mà!
_ Thiên tài mới bạn với cậu!
Cevil đang muốn rút tay về, lại phát hiện Tống Kiêu cố chấp dùng sức nắm lấy, kéo mình rời khỏi đoàn người.