_ Tyler… – Bell không chút sợ hãi bước từng bước về phía vương tọa, ông dùng biểu tình điên cuồng nhìn đối phương, ngón tay chỉ xuống dưới vương tọa – Ngươi nghĩ là ngươi chiếm được thứ mình muốn à? Nhưng thật ra ngươi lại hủy diệt người ta mất rồi, nhỉ? Cho nên ngươi mới gấp rút muốn sửa sai!
_ Im miệng! – Tyler giận dữ nhìn Bell, cặp mắt kia như muốn xuyên thủng ông.
_ Sao lại muốn ta im miệng? Tất cả mọi người đều nghĩ ngươi là một đấng anh quân, kỳ thực ngươi cũng chỉ là một tên vì tư lợi mà thôi! Ta thực sự rất muốn chứng kiến, khi gia tộc Fawn biết điều ngươi đã làm, liệu bọn họ còn có thể trung thành với ngươi không? Còn có các góc vuông khác, họ rốt cục cũng tìm được cái cớ để thảo phạt ngươi rồi!
Tyler vươn tay, tàn nhẫn bóp lấy đầu Bell, dùng sức bấm thật mạnh.
_ Chết đi ——
Ánh mắt y mang theo ngọn lửa cố chấp điên cuồng, sôi trào khắp không gian, thiêu đốt tất cả.
Thân thể Bell tại thời điểm này hóa thành hư ảo.
Tay của Tyler vẫn cứng đờ ở chỗ cũ, cơ thể y run rẩy.
Toàn bộ không gian yên tĩnh đến đáng sợ.
Một lúc sau, Tyler mở miệng:
_ Vừa nãy có làm phiền đến anh không?
Không ai đáp lời.
Tyler đứng dậy, quỳ một chân xuống đất, bàn tay như xuyên qua mặt đất cảm thụ người dưới kia.
_ Ta sẽ giúp anh tỉnh lại… Cũng không để anh rời khỏi ta nữa.
Lúc này Tinh Vân đang tiến hành xuyên qua tinh tế.
Tống Kiêu lưu luyến trả hệ thống lại cho Oz.
_ Tống Kiêu, chặng đường kế tiếp là cơ hội học tập hiếm có của em.
Nghe Oz nhắc nhở, trái tim Tống Kiêu trở nên hồi hộp.
Đúng vậy, với khả năng lưu trữ và chuyển hóa năng lượng của Tinh Vân, để đi từ biên giới góc vuông thứ mười đến góc vuông thứ nhất, chỉ cần một bước nhảy xuyên qua. Dù là Ngưng Vọng của Tống Phái Lưu, để hoàn thành chuyến đi này cũng cần ít nhất hai bước nhảy liên tiếp. Mặc dù hệ thống chuyển hóa năng lượng đáp ứng được yêu cầu này, nhưng không có nghĩa hạm trưởng có thể bảo trì nguyên vẹn tinh hạm trong suốt hành trình xuyên qua.
Tống Kiêu nhìn về phía Oz:
_ Anh thật sự chỉ lớn hơn tôi hai tuổi à?
Khoang điều khiển truyền đến tiếng cười trầm thấp, là Fanser.
_ Phải cẩn thận nha, không khéo lần này chúng ta sẽ tan thành mây khói trong wormhole.
_ Fanser, chú còn bịa đặt lung tung, cẩn thận Oz trực tiếp làm chú tan thành mây khói trong khoang điều khiển. – Bạch Dĩnh chống cằm lành lạnh nói.
Mà hệ thống lại thông báo “Bước nhảy tinh tế thất bại”.
_ Kiểm tra bộ phận phanh. – Oz lạnh lùng nói.
Vẻ mặt Fanser trở nên nghiêm túc:
_ Kiểm tra bộ phận phanh hoàn tất, tất cả bình thường.
_ Kiểm tra hệ thống khống chế trọng lực.
Saruman trả lời:
_ Kiểm tra hệ thống khống chế trọng lực hoàn tất, tất cả bình thường.
_ Kiểm tra hệ thống điều khiển lửa.
Bạch Dĩnh khôi phục biểu tình lạnh lùng nghiêm nghị như lần đầu Tống Kiêu gặp:
_ Kiểm tra hệ thống điều khiển lửa hoàn tất, tất cả bình thường.
Tim Tống Kiêu đập loạn, bọn họ đã đi tới điểm giới hạn của wormhole.
Thông qua hệ thống, tư duy của Tống Kiêu đồng bộ với Oz, cậu có thể cảm nhận được tâm trạng lãnh tĩnh và thong dong của anh.
Tư duy của Fanser, Saruman và Bạch Dĩnh giống như các sông lớn cùng chảy về đại não Oz, mà anh là phiến đại dương.
Cả chiếc tinh hạm khổng lồ cứ như được thu vào đại não Oz, anh tinh tế tìm các cách khác nhau cải biến chiếc tinh hạm này.
Bọn họ tiến vào wormhole, khoảnh khắc ấy giống như ngôi sao tuổi đời đã hơn hàng tỉ năm ánh sáng kéo duỗi thành vô số quang tuyến trào đến họ, giống như dòng lũ không thể ngăn cản.
Thân hạm bị kéo đến cực điểm.
Tống Kiêu thậm chí có thể cảm thụ được hệ thống trọng lực đã mất tác dụng, mái tóc cậu bay lơ lửng trong không trung, thậm chí các liên tế bào trong cơ thể cậu giống như đang đứt ra. Thời điểm ý thức cậu tan rã, hết thảy bỗng thu lại, mái tóc đang nâng lên lại hạ xuống, cậu có thể cảm nhận được lực lượng cường đại của Oz thông qua hệ thống trải rộng khắp tinh hạm, đưa bọn họ tụ hợp thành một chỉnh thể, nhằm thẳng vào sâu trong wormhole.
Đây giống như từ trên cao rơi xuống vực sâu vô cùng, Tống Kiêu bắt đầu sợ hãi rốt cuộc đây có phải là kết thúc không.
Cậu vô thức nhìn gò má Oz, vẻ mặt anh như được điêu khắc, sắc bén lạnh lùng, không chút dao động.
Trận xuyên qua khiến mọi Hỏa chủng đều sợ hãi này, đối với anh mà nói không chút giá trị nào để sợ.
Tống Kiêu duỗi tay, muốn đụng vào Oz một chút, thế nhưng lại sợ liệu đụng vào anh có thể khiến mọi thứ chợt phân tán ra hay không.
Ngay khi Tống Kiêu định thu tay lại, Oz giữ lấy ngón tay cậu.
Ấm áp mà mạnh mẽ, trong thế giới Tống Kiêu nó trở thành tồn tại thiên kinh địa nghĩa.
Tống Kiêu nhắm mắt lại, tinh tế cảm thụ những điều chỉnh nhỏ nhặt cùng cách mà lực lượng của anh khảm nhập cả chiếc tinh hạm này.
Hết thảy giống như một hồi phòng ngự, bên trong wormhole biến hóa liên tục, tinh hạm nhìn như nguyên vẹn kỳ thực từng giây phút đều chịu vô số tác động, một chút sơ sẩy thôi sẽ khiến tất cả sụp đổ.
Rốt cục, bọn họ xông ra ngoài, Tống Kiêu có thể cảm nhận được một khắc kia thần kinh buộc chặt của Oz từ tốn thả lỏng, giống như núi tuyết đóng băng rốt cuộc tan chảy thành sông.
_ Yo —— xuyên qua thành công! – Saruman giơ cao tay hoan hô.
Fanser búng tay một cái:
_ Uống gì đó chúc mừng đi!
_ Đừng đắc ý quá sớm. Góc vuông thứ nhất nguy cơ trùng trùng. Nó là góc vuông cổ xưa, nơi nơi đều là hành tinh bán chết bởi vì bị nhân loại khai thác tài nguyên quá độ.
_ Vậy không phải vừa lúc sao? Chúng ta có thể thả tinh hạch hấp thu năng lượng của chúng. – Bạch Dĩnh cười nói.
Tống Kiêu nhìn về phía Oz:
_ Ở đây là biên giới góc vuông thứ nhất à? Từ nơi này đến tinh hệ hồng hoang còn bao lâu nữa?
_ Với tốc độ của Tinh Vân, sẽ không vượt quá ba ngày. Khoảng cách của Tống tiên sinh với góc vuông thứ nhất gần hơn, có thể đã tới trước.
Nghĩ đến Tống Phái Lưu, lòng Tống Kiêu tràn ngập chờ mong và vui sướng. Không biết hiện tại anh hai thế nào? Có thể hay không thừa dịp đi tới tinh hệ hồng hoang thăm dò, hoàn toàn thoát khỏi Sở Phong?
Trong ba ngày này, Tống Kiêu đã được phen mở rộng tầm mắt.
Tỷ như cậu tận mắt nhìn thấy thời điểm hành tinh diệt vong mà sinh ra vòng xoáy chết, rồi Tinh Vân là như thế nào thả tinh hạch, hấp thụ hết cỗ năng lượng cường đại đó.
Ngày tiếp theo, bọn họ gặp được nhiệt hằng tinh bạo tạc, kỹ thuật lái cao siêu của Fanser không chỉ giúp tinh hạm tránh được năng lượng nổ tung, mà còn để tinh hạch hấp thu hơn 90% nguồn năng lượng đó.
Tống Kiêu mở lớn hai mắt, mặt cũng sắp dán vào hình chiếu đa chiều.
_ Này nhóc, đừng tỏ vẻ kinh ngạc muốn chết thế. Phải biết rằng để hoàn thành lần xuyên qua này, không chỉ phải tiêu hao năng lượng của ba hành tinh nổ tung đâu. May mắn Tinh Vân có ba viên tinh hạch. Nếu một viên trong đó hết năng lượng, hai viên còn lại có thể đưa Tinh Vân trở lại góc vuông thứ mười.
_ Hù Tống Kiêu làm gì thế. – Đừng nghe Fanser nói lung tung. Dù chỉ còn một quả tinh hạch, với tính không ổn định của góc vuông thứ nhất và tốc độ bay của Tinh Vân, chúng ta có thể bổ sung năng lượng bất cứ lúc nào.
Vào tối hôm ấy, Tống Kiêu thấy được tia Gamma bạo tạc, Saruman điều khiển hệ thống phòng vệ, hình thành lồng năng lượng chống lại cơn bạo tạc này, mà tinh hạch lại tiếp tục hấp thu năng lượng.
_ Đến tia Gamma cũng hấp thụ được? Thật nghịch thiên quá! – Tống Kiêu rất muốn mở tinh hạch ra xem bên trong nó rốt cục là gì.
_ Dung lượng và độ chuyển hóa của tinh hạch trong Băng Liệt cao hơn Tinh Vân rất nhiều. – Oz nhàn nhạt trả lời.
Tống Kiêu nắm chặt tay, nếu như Băng Liệt thực sự ở tinh hệ hồng hoang… liệu có phải Tống Nhiên cũng ở đó không?
_ Chúng ta đã đến tinh hệ hồng hoang.
Tống Kiêu phục hồi tinh thần, trước mắt cậu là trời sao sáng ngời, nhìn qua rất đẹp, lại mang theo nguy cơ tứ phía.
Lúc này, Tinh Vân nhận được tín hiệu đến từ Ngưng Vọng, khi Tống Phái Lưu xuất hiện trên hình chiếu đa chiều, ánh mắt của Tống Kiêu cay cay.
_ Anh hai! – Tống Kiêu không thể chờ được gọi thành tiếng, chỉ kém không chạy đến ôm màn chiếu.
Tống Phái Lưu nhìn Tống Kiêu, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc:
_ Em… Em thật là Tống Kiêu sao?
_ Anh hai! Anh nói nhăng cuội gì thế! Em nhớ anh lắm!
Tống Phái Lưu nở nụ cười:
_ Chúng ta rất nhanh sẽ gặp nhau. Để anh xem em cao được bao nhiêu rồi.
Hai tinh hạm gặp nhau tại một ngôi sao nham thạch, Tống Phái Lưu lái tàu con thoi đến chỗ Tinh Vân.
Y vừa bước khỏi cửa khoang, đã bị Tống Kiêu chạy như bay đến đâm vào lòng.
Tống Phái Lưu vỗ vỗ lưng Tống Kiêu, cậu vẫn không buông lỏng tay:
_ Anh hai! Ôm thêm lát nữa!
Tống Phái Lưu cười, cũng ôm Tống Kiêu thật chặt.
Y nhìn về phía Oz, dùng khẩu hình nói với anh: Cảm ơn.
Một phút đồng hồ sau, Tống Kiêu buông lỏng Tống Phái Lưu ra, ngước mắt lên.
Tống Phái Lưu ngây ngẩn, tay y đặt lên mặt cậu, ngón tay lướt qua hàng lông mày, trong mắt y là sự lưu luyến sâu đậm, dường như đang xuyên qua Tống Kiêu nhìn thứ gì đó cực kỳ trân quý.
_ Anh hai, làm sao thế?
_ Em trưởng thành nhiều quá. Lúc rời khỏi thủ đô em mới cao bằng này anh. – Tay Tống Phái Lưu đặt ở dưới vai một chút.
Tống Kiêu lập tức đốp lại:
_ Đâu có thấp như vậy! Rõ ràng là ở chỗ này!
Cậu đặt tay ngang cằm Tống Phái Lưu, y lại cười.
Tống Phái Lưu tiến lên vỗ vỗ vai Oz:
_ Việc này không nên chậm trễ, tôi nghĩ rất nhanh sẽ có người của góc vuông khác nghe được tin tức mà đến, chúng ta cần xác định được vị trí của Băng Liệt trước bọn họ.
_ Đúng vậy. Nghe nói ngài đã mời một hướng đạo.
_ Ừm. – Tống Phái Lưu gật đầu, mở hình chiếu đa chiều lên, trên đó xuất hiện một hằng tinh, xung quanh hằng tinh có vô số tiểu hành tinh xoay quanh. Mà một tinh hạm nhìn khá giống Băng Liệt đang xoay quanh một tiểu hành tinh trong đó.
Ngoài ra, còn có vô số thiên thạch.
Nhìn từ bên ngoài, chiếc tinh hạm kia dù là kích thước, vị trí của động cơ hay bố cục hệ thống dẫn phát lửa đều giống hệt Băng Liệt.
Tim Tống Kiêu đập loạn, có lẽ bọn họ thực sự tìm được Băng Liệt!
_ Tôi đã thử liên hệ với chiếc tinh hạm này, nhưng là hoàn toàn không nhận được trả lời. Quét ra đa tầm xa cũng không thể cảm nhận được phản ứng năng lượng của nó. – Tống Phái Lưu híp mắt.
_ Dù sao cũng phải tới tám năm, Băng Liệt thật vất vả mới thoát khỏi wormhole, năng lượng hao hết là hiện tượng bình thường mà?
_ Không có phản ứng năng lượng là… không có dấu hiệu sống.
Những lời này của Tống Phái Lưu khiến đáy lòng Tống Kiêu một mảnh lạnh lẽo.
Dưới tình huống bình thường, năng lượng tinh hạm hao hết, chỉ có thể lơ lửng trong vũ trụ, các hạm viên sẽ chọn tiến vào trạng thái ngủ đông. Nếu như Băng Liệt không có bất kỳ dấu hiệu sinh mệnh nào, tức là hoặc các hạm viên đã rời khỏi tinh hạm, hoặc tất cả đã gặp nạn.
_ Dù thế nào đi nữa cũng phải qua nhìn mới biết được. – Oz lạnh lùng nói.
Kỳ thực mọi người đều hiểu, chiếc tinh hạm kia nếu có bề ngoài giống Băng Liệt, thì gần như là nó rồi.
Tinh hệ hồng hoang dù sao cũng là tinh hệ bị loài người vứt bỏ, xác tinh hạm ở đây đều từ thời xa xưa, không thể có tinh hạm hiện đại như thế.
_ Tống Kiêu, chuẩn bị đi. Nhớ mang theo tất cả
dụng cụ cần thiết. – Tống Phái Lưu khẽ đẩy vai Tống Kiêu.
_ Được! Em đi chuẩn bị ngay!
Tống Kiêu xoay người chạy đi.
Lúc này, Tống Phái Lưu mới nhắm mắt lại thở dài:
_ Ngũ quan của nó ngày càng tinh tế, cũng ngày càng giống Tống Nhiên. Trước kia khi tôi nhìn nó qua màn chiếu đa chiều, thiếu chút nữa không thể tin nổi. Thằng bé hiện tại, dù đứng trước mặt ai, đều khó làm người ta tin tưởng nó là một người bình thường.
Oz im lặng không nói.
Tống Phái Lưu cười cười:
_ Ngài mỗi ngày nhìn nó trở nên ngày càng xuất sắc, nhất định đè nén rất khó chịu nhỉ?
Oz quay mặt qua chỗ khác:
_ Tôi đi chuẩn bị đây.
Hai chiếc tàu con thoi cùng tới gần tiểu hành tinh kia, dừng lại ở ngoài dải thiên thạch.
Bọn Tống Kiêu lái tàu con thoi luồn qua các thiên thạch, tới cửa khoang tinh hạm.
Càng đến gần, càng cảm nhận được tinh hạm này rộng lớn thế nào.
Mặc dù cô độc ở đây suốt tám năm, Tống Kiêu chỉ cần liếc một cái là có thể thấy chiết quang lạnh lẽo từ các khẩu pháo, nó giống như đang âm thầm chờ phát động, có thể hủy diệt mọi thứ xung quanh bất cứ lúc nào.
Bọn họ dừng lại trong tinh hạm, mọi người bước ra.
Trước mắt là thông đạo tối tăm không có chút ánh sáng. Điều này làm Tống Kiêu nhớ tới khi còn bé mình và Oz cùng nhau thăm dò di tích tinh hạm cổ đại. Chỉ là lúc nhỏ cậu sợ bóng ma, còn bây giờ cậu sợ kết quả.
_ Giờ chúng ta đến khoang điều khiển, dùng tinh hạch dự phòng xem có thể khởi động hệ thống tinh hạm hay không. – Tống Phái Lưu nói.
Đi cùng Tống Phái Lưu là hai hạm viên của Ngưng Vọng, còn Oz ngoài mang theo Tống Kiêu, còn có Fanser và Bạch Dĩnh.
Bạch Dĩnh bật nguồn sáng di động, chiếu sáng toàn bộ thông đạo.
Ở đây vẫn bị vây ở trạng thái hư vô. Tống Phái Lưu đưa tay đặt lên tường, bỗng tháo mặt nạ dưỡng khí ra.
_ Anh hai! – Tống Kiêu hô lên.
Tống Phái Lưu lại ngửa mặt hít một hơi thật sâu:
_ Đừng lo lắng, ở đây được phong kín, dưỡng khí vẫn được duy trì.
Tống Kiêu thở dài, nhìn Tống Phái Lưu dựa trán lên mặt tường, dường như đang kiềm chế, rồi đang hồi tưởng điều gì.
_ Xem ra, đây thật là Băng Liệt.
_ Chúng ta đi nhanh một chút. Tôi muốn đến khoang điều khiển xác nhận.
Tống Phái Lưu bước nhanh.
Bọn họ xuyên qua lối vận chuyển, đi tới cửa khoang điều khiển.
Tất cả mọi người hít một hơi thật sâu, tinh hạch có khả năng chuyển hóa năng lượng cao nhất tinh tế ở trong này. Biết bao người tha thiết ước mơ muốn có được hệ thống Băng Liệt.
Huyền thoại này đang vén tấm màn che ngay trước mặt bọn họ.
Bên trong khoang điều khiển rốt cuộc là cảnh tượng gì khiến mọi người không thể ngừng tưởng tượng.
Tống Phái Lưu và Oz mở cửa khoang ra, bên trong không có một bóng người, hệ thống nối khí không còn tác dụng của trọng lực lơ lửng trên không trung, những vật khác cũng trong tình trạng tương tự.
Khoang điều khiển gần như nguyên vẹn, từ tường trong suốt nhìn ra ngoài, có thể thấy hằng tinh đang phát sáng.
_ Đây… chính là chỗ của anh… – Trong lòng Tống Kiêu là nhiều cảm xúc lẫn lộn, trong thoáng chốc không biết nói gì.
Thế nhưng ở đây chẳng có ai, ngay cả thi thể cũng không. Tống Nhiên rốt cuộc đi đâu? Kỳ lạ như vậy, khiến Tống Kiêu mơ hồ thấy bất an.
_ Thật muốn thử hệ thống ở đây một chút! – Thuộc hạ của Tống Phái Lưu nóng lòng.
_ Mau tìm xem tinh hạch ở đâu! – Fanser rất muốn biết về tinh hạch.
Oz và Tống Phái Lưu đều không nói lời nào, Tống Kiêu rất nhanh ý thức được vẻ mặt của bọn họ không tốt.
_ Làm sao thế? – Tống Kiêu hỏi.
_ Đây không phải Băng Liệt. – Tống Phái Lưu hạ giọng, y mở hộp đựng tinh hạch ra, bên trong căn bản trống không.
_ Cái gì? Đây không phải Băng Liệt? – Fanser ngây người.
_ Thật ra tôi đã sớm nghi ngờ. – Bạch Dĩnh mở lời – Chúng ta cùng nhau đến đây, không tìm thấy bất cứ dấu hiệu sinh hoạt nào, nó tựa như một tòa thành trống không! Dù các hạm viên Băng Liệt có rút lui khẩn cấp đến mấy, cũng không có khả năng rút sạch sẽ như vậy!
Tống Kiêu bỗng nhiên hiểu ra;
_ Bây giờ chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây! Nó nhất định là bẫy rập! Có kẻ làm giả Băng Liệt dụ chúng ta đến nơi này!
_ Lập tức rút lui! – Tống Phái Lưu mở máy truyền tin, liên lạc với Ngưng Vọng – Lập tức khởi động động cơ, chúng ta phải rút lui khỏi tinh hệ!
Ngay lúc đó, màn chiếu đa chiều trong khoang điều khiển hiện lên, gương mặt của Phong vương Tulio xuất hiện.
_ Hoan nghênh mọi người tới “Băng Liệt” của ta, quên nói cho các người biết, ta đã đặt bộ nén khí vào sâu trong tiểu hành tinh này, rất nhanh nó sẽ sụp xuống, cuốn tất cả các người vào trong, sau đó nhả ra ngoài. Chỉ là đến lúc nhả ra, không biết các người còn nguyên vẹn không nhỉ?
_ Lập tức đi!
Tống Phái Lưu kéo Tống Kiêu, mọi người sử dụng năng lực Arthur cấp tốc di chuyển về phía cửa khoang.
Tất cả vừa bước vào tàu con thoi, lao khỏi tinh hạm, đã cảm giác được lực hút rất mạnh.
Tinh hạm sau lưng rung chuyển, bị tiểu hành tinh sụp xuống hút vào, không gian trở nên vặn vẹo, cảm giác tứ phía không còn chỗ trốn khiến mọi người thấp thỏm lo âu. Thiên thạch tứ phía không ngừng bị tiểu hành tinh kia hấp thụ, chúng nó lấy tốc độ nhanh chóng đụng vào tàu con thoi, tuy biết rất rõ không có khả năng bị đâm thủng, nhưng cảm giác chúng ùn ùn kéo đến thực sự rất kinh khủng!
Hai chiếc tàu con thoi lấy tốc độ cao nhất bay về phía tinh hạm của mình.
_ Oz! Tống Kiêu! Hai người thế nào!
Fanser và Bạch Dĩnh xông ra trước hai người đã thành công thoát khỏi lực hút.
_ Đừng quan tâm đến bọn tôi, không được quay đầu lại, đây là mệnh lệnh. – Thanh âm của Oz vẫn thong dong như cũ.
_ Tuân lệnh. – Bạch Dĩnh lạnh lùng đáp lại.
_ Cậu nói gì thế? Sao có thể mặc kệ hai người họ! – Fanser rống lên.
_ Vậy cậu muốn làm thế nào? Quay đầu lại cậu có thể làm gì! Vì sao không tin Oz Fawn! Hạm trưởng còn không đối phó được một tiểu hành tinh sụp đổ sao?
Giọng nói lạnh lùng của Bạch Dĩnh khiến Fanser bình tĩnh lại.
Bọn họ phải trở lại Tinh Vân, kẻ điên kia nhất định còn ở phụ cận đợi mọi người.
Để tránh bị tiểu hành tinh hút vào, hai tinh hạm phải khởi động toàn bộ động cơ.
Lực hút này thực sự rất mạnh, tàu con thoi không thể tránh khỏi bị hút vào, dù ra sức giãy dụa, cũng không thể làm được gì.
Tàu con thoi của Tống Phái Lưu và Oz không thể thoát khỏi lực hút, chỉ chênh lệch có nửa giây, đã tạo thành kết quả khác nhau.
Tàu con thoi của bọn họ dưới lực hút dường như sắp nứt ra, Tống Kiêu giải phóng lực lượng, cùng Oz duy trì nguyên vẹn con tàu. Chắc chắn bên Tống Phái Lưu cũng gặp tình huống như vậy.
Lúc này, tàu con thoi của Tống Phái Lưu khó khăn di chuyển tới cạnh Oz và Tống Kiêu.
_ Nghe! Hiện tại chỉ có một biện pháp có thể giúp một con tàu rời khỏi đây! Lực lượng sụp xuống càng lúc càng lớn! Không thể do dự nữa!
Tống Kiêu trong nháy mắt hiểu Tống Phái Lưu muốn làm gì.
Y muốn như Tống Nhiên trước đây đẩy Ngưng Vọng ra khỏi wormhole, đẩy mình và Oz ra ngoài.
_ Không! Không được! – Tống Kiêu hét lên.
Cậu đã mất Tống Nhiên! Cậu sao có thể để người thân duy nhất còn lại của mình vì cậu mà hy sinh nữa!
Chỉ nhìn Tống Nhiên nói lời từ biệt ở hình chiếu đa chiều, cậu đã thấy đau đến không thở nổi, sao cậu có thể để Tống Phái Lưu hi sinh cứu mình!
Người đàn ông này, đã vì Tống gia đóng góp tất cả thời gian và sinh lực, Tống Kiêu không thể để y hy sinh hơn nữa!
_ Câm miệng! Em còn chưa lớn sao!
Tiếng rống giận dữ của Tống Phái Lưu truyền đến.
Nhưng ngay lúc đó, Oz lại bẻ lái về phía Tống Phái Lưu, chạm vào tàu con thoi của y.
_ Oz! Ngài muốn làm gì? – Thanh âm của Tống Phái Lưu mang theo hoảng sợ.
_ Tôi sẽ đưa Tống Kiêu trở về. – Oz trầm tĩnh trả lời.
Nói xong, Oz liền khởi động động cơ, đẩy mạnh tàu con thoi của Tống Phái Lưu ra ngoài, mà anh và Tống Kiêu lại lấy tốc độ gấp đôi lúc cố thoát khỏi tiểu hành tinh nhằm về phía trung tâm sụp xuống.
Ánh mắt Tống Phái Lưu trừng lớn, từ hệ thống có thể thấy cảnh Tống Kiêu đi ngược với mình, nỗi đau tê tâm liệt phế khi bị Tống Nhiên đẩy khỏi wormhole lại kéo tới, y thầm nghĩ muốn bắt lấy Tống Kiêu, y không thể để chuyện như vậy xảy ra thêm lần nữa!
_ Đừng quay đầu lại, Tống tiên sinh. – Oz lạnh lùng nói.
_ Oz Fawn! Ngài muốn làm gì… – Giọng nói của Tống Phái Lưu bị chôn vùi.
Tống Phái Lưu nỗ lực thay đổi phương hướng, thuộc hạ phía sau đè lại bờ vai y:
_ Hạm trưởng! Ngài muốn Oz và Tống Kiêu hi sinh uổng phí sao! Đừng quên, Tulio nhất định đang ở phụ cận nhìn hết thảy! Chúng ta phải khiến gã trả giá thật lớn!