Ánh mắt của Tống Phái Lưu gần như xuất huyết, y nghiến chặt răng. Y muốn Tulio phải hối hận vì những gì mình đã làm hôm nay!
Tống Kiêu bên trong tàu con thoi nhìn những thứ bên người mình bị hút vào, cậu trừng mắt.
_ Em sợ không? – Oz hỏi.
Giọng nói của anh bình thản, giống như hai người chỉ đang xem một bộ phim khủng bố.
Tình huống hiện tại, chỉ cần sơ ý một chút, bọn họ sẽ bị lực hút của tiểu hành tinh kia đè bẹp, hiện giờ cả hai hoàn toàn dựa vào năng lực Arthur để duy trì nguyên vẹn tàu con thoi.
Tống Kiêu cho là mình sẽ sợ hãi, bởi vì bọn họ đang tiến về phía hủy diệt, thậm chí còn có thể biến mất khỏi tinh tế này mà không sót lại chút gì, thế nhưng ngoài ý muốn là, nội tâm của cậu lại thong dong và thản nhiên, cậu có cảm giác mình so với trước kia càng minh mẫn hơn nữa.
Cậu có thể cảm nhận rõ hô hấp của Oz, nhiệt độ cơ thể, nhịp tim của anh, thậm chí dòng máu chảy trong mạch cũng trở nên sống động.
Không gian này tuy rằng nhỏ hẹp, nhưng Tống Kiêu lại nghĩ đây là khoảnh khắc tinh hoa nhất trong đời cậu.
_ Tôi không sợ.
Nếu đây là vài giây cuối cùng của cuộc đời, có thể bên cạnh anh, thì đã vượt quá những kỳ vọng bùng cháy trong tôi rồi.
_ Tốt lắm, bây giờ chúng ta cùng thực hiện bước nhảy.
_ Bước nhảy? Bước nhảy gì?
Tống Kiêu ngơ ngác, mà Oz ngồi ngay ngắn bên người cậu vẫn trầm tĩnh, dường như hành tinh đang sụp đổ kia đã nằm trong tầm khống chế của anh.
Miếng tinh hạch trên cổ Tống Kiêu lơ lửng, rơi vào tay Oz.
_ Tống Nhiên phục hồi cho em miếng tinh hạch cổ đại này, bây giờ, chúng ta làm nó sống lại.
Oz lắp nó vào hộp năng lượng của tinh hạm.
Tống Kiêu như bị điện giật, trong nháy mắt cậu hiểu được dụng ý của Oz.
Hệ thống truyền đến tiếng nói:
_ Bổ sung tinh hạch hoàn tất, bắt đầu trạng thái nạp năng lượng. Chỉ số hoàn thành một phần trăm… Hai phần trăm… Ba phần trăm….
Viên tinh hạch cổ đại này đang hấp thu năng lượng của tiểu hành tinh kia!
_ Chúng ta phải thực hiện bước nhảy xuyên qua với chiếc tàu con thoi này sao? – Lòng Tống Kiêu dấy lên mong đợi.
Mặc dù có rất nhiều người đưa ra tranh luận về việc dùng tinh hạch thực hiện bước nhảy xuyên qua với tàu con thoi, nhưng tàu con thoi dù sao không cùng cấp bậc với tinh hạm, hơn nữa tinh hạch nhất định phải thích hợp với tàu con thoi, mà vấn đề thích hợp này vẫn chưa được giải quyết, dù sử dụng tinh hạch mini, cũng không có ai dám thử nghiệm. Bởi vì nếu thất bại, hậu quả chính là cái chết.
_ Ừ. E sợ sao?
_ Không sợ! Cái này rất thú vị!
Ánh mắt Tống Kiêu sáng rực, lòng vốn đã bình tĩnh trở lại vào giây phút đó giống như mầm cây, điên cuồng hướng về phía trước sinh trưởng, chọc thủng ràng buộc của đất.
Dù có khả năng sẽ chết, nhưng cậu không muốn bứt rứt chết đi vì bẫy rập của Tulio, cậu nhất định phải chết vì chuyện độc nhất vô nhị mới được.
Nếu như đeo trên người mình là một viên tinh hạch cận đại, chưa chắc đã thích hợp với hệ thống năng lượng của tàu con thoi, thế nhưng viên tinh hạch cổ đại này thì khác! Nó không có cấu tạo phức tạp, khả năng phù hợp với tàu con thoi càng lớn!
Tất cả giống như Tống Nhiên tính toán số mệnh cho hai người vậy!
Bốn phía biến thành màu đen, không cảm nhận được chút ánh sáng nào, nếu không phải Oz và Tống Kiêu cùng duy trì chiếc tàu con thoi này, nó đã sớm bị xé nát! Tống Kiêu cắn chặt răng, phải đảm bảo thân tàu không bị nứt.
_ Tỷ số hoàn thành một trăm phần trăm.
Tống Kiêu nhắm hai mắt lại, bên tai vang lên giọng nói của Oz.
_ Nhớ kỹ, em không chỉ là Arthur, còn là Hỏa chủng.
Hệ thống kết nối đại não của Tống Kiêu với Oz, sự trầm ổn và bình tĩnh của Oz dường như cũng trở thành cảm giác của Tống Kiêu.
Bọn họ phải cùng nhau nhảy qua một không gian khác.
Luôn có người sẽ phá phủ trầm chu thử nghiệm chuyện người khác không dám làm, mở thêm cánh cửa mới cho tương lai.
Lần đầu tiên Tống Kiêu hiểu ý tưởng của Oz rõ ràng như vậy, thậm chí còn cả kết cục của hai người ra sao nữa.
Rốt cuộc là bị hủy diệt cùng nhau, hay đi đến chân trời khác, không còn quan trọng nữa.
Tống Kiêu vươn tay, chăm chú nắm lấy tay Oz, tư duy của hai người trải rộng toàn bộ tàu con thoi, kết hợp chặt chẽ với nhau.
Dù là lực lượng nào đánh thẳng vào họ, hai người vẫn như cũ.
Tất cả ký ức dũng mãnh tràn vào tâm trí Tống Kiêu, cậu nhớ lại ngày đầu tiên gặp Oz, cậu và anh cùng chơi những trò trẻ con, cậu bốc đồng yêu cầu anh nhiều chuyện, anh vĩnh viễn bảo vệ cậu, rồi dù Oz đi đâu cậu cũng bám gót theo anh.
Có lẽ tinh tế thật sự rất bao la.
Nhưng thế giới của Tống Kiêu rất nhỏ, cậu đã từng nghĩ tâm nguyện sống lớn nhất của mình là tìm được Tống Nhiên trở về, nhưng bây giờ cậu mới hiểu được tất cả đều là vì để mình được trở lại bên cạnh Oz.
Cậu đã từng hỏi Oz khi cùng anh xâm nhập viện nghiên cứu trung ương ở thủ đô tinh, có đúng hay không chỉ có mình nguyện ý cùng anh vào sinh ra tử.
Nhưng Tống Kiêu biết, từ trước tới nay, đều là Oz vào sinh ra tử vì cậu.
Các loại lực lượng va vào tàu con thoi, nó tựa như một mảnh lá khô trôi dập dềnh trên đầu sóng biển gầm vậy. Thần kinh Tống Kiêu căng chặt, lực lượng vô hình như muốn cắt đứt tư duy của cậu, Tống Kiêu chưa bao giờ dốc hết toàn lực như lúc này.
Không biết đã bao lâu trôi qua, cảm giác áp bách đến cực hạn khiến Tống Kiêu căng thẳng chợt biến mất, tất cả trở nên mênh mang mù mịt, tràn đầy dư vị.
_ Mở mắt, Tống Kiêu. – Bên tai vang lên giọng nói của Oz.
Tống Kiêu dần mở mắt, nhìn thấy một mảnh trời sao lấp lánh ở xa xa.
Quanh thân cậu là đống thiên thạch, lơ lửng khắp nơi, mà tiểu hành tinh sụp đổ kia đã biến mất.
_ Chúng ta… thành công? – Tống Kiêu ngây ngốc hỏi.
_ Đúng vậy, chúng ta còn sống.
Tống Kiêu không nói nên lời, nghiêng người, một tay ôm chặt lấy Oz, cậu chưa bao giờ dùng sức ôm người nào như thế, thâm chí còn có xúc động muốn khảm đối phương vào người mình thật chặt.
Trái tim đập cuồng loạn, máu sôi trào, tâm trí hỗn loạn.
Thật giống như chạy khỏi bóng tối và chạm tới ánh bình minh, Tống Kiêu có ảo giác, cậu sinh ra chính là để cùng Oz làm chuyện này.
Vai Oz hơi cứng lại, sau đó ôm chặt lấy cậu.
_ Chúng ta đã dùng hết năng lượng trong tinh hạch.
Oz nhàn nhạt nói.
Hệ thống cho biết, năng lượng còn dư trong tinh hạch chỉ còn một phần trăm. Bọn họ không thể thực hiện bước nhảy tinh tế bằng một phần trăm này, càng chưa nói trở lại Warm Wind.
Phần năng lượng này có thể giúp hai người di chuyển trong vũ trụ vài ngày, nhưng không thể đảm bảo cả hai có thể tìm được nguồn năng lượng thích hợp khác hay tìm ra một ngôi sao nào đó thích hợp cho nhân loại sinh sống trong vài ngày đó.
Mà dù tìm được nguồn năng lượng thích hợp, cũng không thể dựa vào một chiếc tàu con thoi nho nhỏ chống đỡ thương tổn nguồn năng lượng đó gây ra.
_ Không sao, chúng ta đã làm được chuyện những người khác không thể làm, nhỉ?
Tống Kiêu lộ ra nụ cười thật tươi.
Sống hay chết, đối với cậu không quan trọng nữa. Cậu nghiêng mặt, tựa trán lên vai Oz.
Vai Oz lại căng lên, anh không ngờ Tống Kiêu ngoài ôm mình thật chặt, còn làm động tác tràn tính ngập ỷ lại như vậy với anh. Rõ rành trong không gian này, anh không thể làm gì, đối với Tống Kiêu mà nói không hề có chút tác dụng ỷ lại nào.
_ Anh nói xem, năng lượng còn dư lại một phần trăm nữa, chúng ta nên làm gì với nó đây? Ngoại trừ phóng tín hiệu cầu cứu ra? – Tống Kiêu lại dùng cái trán cọ vào vai Oz.
_ Thăm dò một chút góc vuông này rốt cuộc là đâu.
_ Okay!
Tống Kiêu khởi động hệ thống. Cậu bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nói với Oz ở bên cạnh:
_ Này, anh có thấy tôi rất ấu trĩ không?
Cái gì cũng không thành thục, lúc nào cũng gây chuyện, cũng chưa từng nghiêm túc đi làm một việc nào đó.
_ Tống Kiêu, trong vũ trụ có một định luật.
_ Định luật gì? – Tống Kiêu nghĩ thầm Oz chẳng lẽ lại định dùng mặt đứng đắn nói ra điều gì đó khiến người tức chết chăng?
_ Van vật trong vũ trụ, càng quý giá, thời gian chín mùi lại càng chậm.
Tống Kiêu nháy mắt một cái, trong lòng dâng lên điều gì đó không tên, cậu nhìn về phía vũ trụ sâu thẳm, cười nói:
_ Cho nên bây giờ tôi vẫn có lý do để ấu trĩ nhỉ!
_ Đúng vậy.
_ Nhưng mà… Chỉ có thể trẻ con trước mặt anh, đúng không?
_ Có thể hiểu được điều này, em đã thành thục không ít.
Tống Kiêu cười híp mắt, nhìn các vụn thiên thạch ở phía xa:
_ Hình như chỗ thiên thạch kia có gì đó?
_ Qua nhìn một chút.
Hai người lái tàu con thoi, cẩn thận tránh khéo các mảnh thiên thạch, bọn họ có thể cảm thụ ánh sáng nhạt xa xôi qua kẽ hở, khi cả hai đi sâu vào dải thiên thạch, thì nhìn thấy một tinh hạm to lớn đang lặng lẽ trôi dạt!
Đôi con ngươi Tống Kiêu trong nháy mắt mở lớn, tầm mắt cậu chăm chú miêu tả đường nét của nó. Giống như một thiếu nữ xinh đẹp say ngủ, chờ một nụ hôn sẽ mở mắt ra. Tống Kiêu dường như có thể nghe nó thì thầm bên tai mình, thậm chí còn có khát vọng để lực lượng của mình bao trùm lấy nó.
Đó là kết hợp giữa lực độ và sự ưu nhã, nếu như nó rong ruổi trong vũ trụ, liệu có phải sẽ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi?
Tống Kiêu duỗi tay, tưởng tượng mình đang chạm đến vỏ ngoài lạnh như băng của nó.
Cậu há miệng, một lúc sau mới lên tiếng:
_ Oz… Chúng ta nhìn thấy… Cái gì thế?
Hình dạng của nó giống hệt chiếc tinh hạm giả trang hai người nhìn thấy ở tinh hệ hồng hoang. Rõ ràng ánh sáng xa xôi như vậy, nó lại như một thể tụ quang, hấp thu toàn bộ ánh sáng yếu ớt xung quanh.
Hoàn mỹ, tựa như không thuộc về thế giới này.
_ Đó là Băng Liệt. – Oz chậm rãi nói. Anh đã từng học tập trên Băng Liệt, biết rõ hơn hình dạng của nó so với Tống Kiêu.
Nghe được Oz trả lời, Tống Kiêu lại càng thêm khẩn trương.
Cậu đã tìm kiếm nó lâu như vậy, bao nhiêu lần nghe ngóng tin tức về nó là bấy nhiêu lần thất vọng, nhưng khi cậu ném nó ra sau đầu, Băng Liệt lại cứ thế xuất hiện trước mặt cậu.
Trầm lặng và biếng nhác.
Tống Kiêu chợt nhớ tới hình ảnh Tống Nhiên chống cằm, mỉm cười nhìn vào mắt mình.
Đây rốt cuộc có phải là một cái bẫy hay không?
Hay chỉ là ảo giác của cậu?
_ Tống Kiêu, dù sao chúng ta cũng chỉ còn một phần trăm năng lượng, em còn sợ gì nữa? – Oz nhẹ giọng hỏi.
_ Đúng nhỉ… – Ánh mắt Tống Kiêu ươn ướt – Để tìm được nó… chúng ta suýt thì đi rồi….
Sinh tử trong chớp mắt cậu cũng đã trải qua, giờ Băng Liệt có gần ngay trước mắt cũng không việc gì.
_ Chúng ta đi thôi!
Khoảng cách giữa tàu con thoi và tinh hạm ngày càng gần.
Tống Kiêu có thể từ bề mặt kim loại của nó mà cảm nhận được nó hoàn toàn khác với tinh hạm ở tinh hệ hồng hoang, nó mang theo sự rực rỡ lãnh liệt. Tống Kiêu ngước mắt, có thể thấy rõ từng dấu vết khác nhau trên thân hạm, đó là dấu hiệu của thân kinh bách chiến.
Tống Nhiên cũng không xét nét bề ngoài sự vật, cảm giác quen thuộc đến từ sâu trong linh hồn này giúp cậu xác nhận chắc chắn, nó là Băng Liệt chân chính!
Chiếc tinh hạm này dường như vẫn còn năng lượng dự trữ, nó giống như những hơi thở cuối cùng của đời, chưa hoàn thành được tâm nguyện của mình nhất định không buông xuôi.
Tàu con thoi tiếp xúc với Băng Liệt, bước khỏi tàu, Tống Kiêu đối mặt một cánh cửa.
Cậu có cảm xúc tôn trọng khó đè nén khi đứng trước Băng Liệt, giống như nó chứa đựng tất cả sinh mệnh của cậu vậy.
Cậu thở dài, ổn định nhịp tim của mình, đưa tay lên, muốn cảm nhận thật kĩ sự tồn tại của nó.
Khi lực lượng của Tống Kiêu tuôn ra từ sâu trong tâm trí, dọc theo cơ thể cậu đi tới đầu ngón tay, chậm rãi rót vào các nguyên tử của tinh hạm thì, cậu có cảm giác mình tựa như cánh chim mệt mỏi vì hành trình vượt biển dài dằng dẵng, liều lĩnh rơi vào vòng tay biển mẹ.
Oz an tĩnh đứng
trước mặt Tống Kiêu tháo găng tay của cậu ra, đưa bàn tay cậu đặt lên cửa khoang.
Tống Kiêu vô thức lùi về sau, cậu vốn tưởng rằng nhiệt độ của cửa khoang sẽ rất thấp, nhưng nó vẫn duy trì nhiệt độ bình thường, đã tám năm trôi qua, lẽ nào tinh hạm này vẫn luôn vận hành?
Liệu Tống Nhiên có ở trong này không?
_ Mã gen thông qua, mời chủ thể ra chỉ lệnh.
Âm thanh của hệ thống vang lên, gõ vào tim Tống Kiêu.
Đúng vậy, Băng Liệt thực sự đang vận hành! Tám năm, năng lượng của nó vẫn không dùng hết!
Tống Kiêu có cảm giác nóng lòng. Cậu nhìn Oz, nói:
_ Mở cửa.
Cửa tự động mở ra, nghênh đón Tống Kiêu là một mảnh tối đen.
Khi cậu đặt bước đầu tiên vào tinh hạm, đèn trên thông đạo sáng lên.
Theo bước chân của cậu, tinh hạm dần dần sáng lên, giống như thế giới im lặng bởi vì Tống Kiêu xuất hiện mà trở nên sống động.
Không có bất kỳ tiếng nói nào, hai người đi ngang qua một khu sinh hoạt, có thể thấy các dấu vết sự sống tại đây, Tống Kiêu tiện tay nhặt lên một vật trang trí bị ném xuống đất, nó vẫn đong đưa theo nhịp.
Không có bất kỳ ai, bọn họ càng tiến sâu, ký ức của Tống Kiêu cũng theo đó trở về, cậu còn nhớ khi mình còn bé đã chơi đùa ở đây, có hạm viên thân mật ôm cậu lên, cho cậu nhìn đủ thứ lặt vặt sưu tập từ các góc vuông khác nhau, tiếng cười không dứt bên tai.
Những người đó đâu rồi? Họ đã đi nơi nào?
Tống Kiêu nuốt nước bọt, cổ họng có chút cay.
Không cần ai chỉ hướng, cậu vẫn biết khoang điều khiển nằm ở đâu, giống như trời sinh cậu là thuộc về nơi này vậy.
Tống Kiêu khẩn trương, trong lòng cậu không còn mong đợi có thể thấy Tống Nhiên ở đây nữa. Ngược lại, cậu càng mong Tống Nhiên không ở nơi này.
Chiếc tinh hạm này được bảo tồn hoàn hảo như vậy, đã nói rõ Tống Nhiên nhảy khỏi wormhole thành công, toàn bộ tinh tế này có lẽ chỉ có Tống Nhiên mới chạy thoát được một wormhole sụp đổ. Nhưng để một người sống trong tinh hạm này tám năm rất khó, tinh hạm vẫn còn năng lượng dự trữ, là vì nó không cần cung cấp năng lượng cho người sinh hoạt, nó vẫn say ngủ chờ ngày được phát hiện.
_ Dù em có mở cánh cửa này hay không, những thứ bên trong vẫn không thay đổi. – Giọng nói của Oz vang lên.
_ Ừm.
Dù là thân xác qua đời hay khoang điều khiển hoàn toàn bị hư hỏng, Tống Kiêu biết mình phải tiếp thu hiện thực.
Tống Kiêu đặt bàn tay lên cửa, dễ dàng mở cửa khoang điều khiển. Điều này nói rõ, thời điểm Tống Nhiên thiết kế tinh hạm, không chỉ cho cậu quyền tùy ý ra vào mọi khu vực trong tinh hạm, mà còn cho cậu quyền khởi động và lái nó nữa.
Bước vào phòng điều khiển, không gian tối đen trong nháy mắt sáng lên, Tống Kiêu hơi nhíu mắt, sau đó mở ra.
Ngay chính giữa là vị trí hạm trưởng, hình ảnh Tống Nhiên vẻ mặt tuyệt vọng ôm Katerina tràn vào tâm trí Tống Kiêu, ngay lúc đó anh đang ngồi ở chỗ này.
Mà dưới vị trí hạm trưởng, một thi thể nằm đó.
Tống Kiêu hoảng sợ lui về phía sau, lưng đụng vào Oz.
Người này mặc quần áo bó sát màu đen, có thể thấy được chế thành từ chất liệu đặc thù. Một nửa cơ thể đối phương đã bị phân giải mất.
Khoang điều khiển có vẻ lộn xộn, Tống Kiêu ngước mắt, nhìn thấy dấu vết các nguyên tử kim loại bị Arthur di động, rõ ràng đã từng xảy ra trận đấu giữa các Arthur.
Oz đeo găng trắng của mình vào, quỳ một gối, xoay mặt người kia lại.
_ Không phải Tống Nhiên.
Nghe đến đó, Tống Kiêu thở ra một hơi.
_ Trên người đối phương có gì… để xác định thân phận không? – Tống Kiêu hỏi.
Tống Nhiên tuy rằng sinh hoạt bình thường rất tùy ý, nhưng với khoang điều khiển tinh hạm có yêu cầu vô cùng nghiêm ngặt, không phải thành viên trong buồng lái thì không được phép tiến vào, mà thi thể này rõ ràng không mặc đồng phục hạm viên, cho nên rất có thể là người của binh đoàn sát thủ!
Tống Kiêu híp mắt, nếu như không có bọn người kia, Tống Nhiên sẽ không biến mất!
Oz lắc đầu:
_ Trên người của sát thủ không có khả năng để lại dấu hiệu. Bọn họ dù có ám sát thất bại cũng không được để người biết mình là ai.
Chỗ ngồi của cơ giới sư đã hoàn toàn nứt ra rồi. Katerina lúc đó nhất định gặp phải đột kích.
Tống Kiêu ngồi xuống vị trí của Tống Nhiên, ngón tay chạm tùy ý vào không khí, hộp năng lượng dĩ nhiên bắn ra ngoài, mà ở chính giữa khảm một viên tinh hạch, xung quanh nó còn có mấy viên tinh hạch dự bị. Nó là hạt nhân của Băng Liệt! Tinh hạch có khả năng chứa đựng năng lượng lớn nhất tinh tế!
Ngón tay Tống Kiêu run rẩy chạm tới, tựa như có lực hấp dẫn, tinh hạch dán vào lòng bàn tay Tống Kiêu.
Mang theo nhiệt độ ấm áp, bên trong lớp vỏ lam nhạt là vật chất tối lưu động, trông như tinh hạch đang hô hấp, mà Tống Kiêu đến làm nó mở mắt.
_ Tống Nhiên không có ở đây, chúng ta phải tìm hộp cứu sinh. – Oz nhắc nhở.
_ Ừm! – Tống Kiêu thả tinh hạch lại chỗ cũ, hệ thống thông báo năng lượng còn dư năm phần trăm, cần bổ sung.
Tống Kiêu tìm vị trí hộp cứu sinh trên hệ thống, mở nó ra, sau ghế hạm trưởng, một hộp cứu sinh trong suốt xuất hiện.
Bên trong là một cô gái đang nằm, mái tóc dài của cô tản mát, cả lông mi và da thịt đều mang cảm giác ánh nước, khiến người khác thấy rất đẹp. Cô được người đặt vào đó rất cẩn thận.
_ Katerina… Là cơ giới sư Katerina của anh trai! – Tống Kiêu đưa tay chạm vào – Trong thư điện tử cuối cùng anh ấy gửi cho tôi và anh hai, anh vẫn ôm Katerina!
_ Các hộp cứu sinh khác đâu? Mỗi một chỗ ngồi hẳn đều có một hộp cứu sinh.
Oz nhắc nhở Tống Kiêu, nói không chừng còn có hạm viên khác nằm trong hộp cứu sinh.
Hộp cứu sinh của xạ thủ, cơ giới sư, tài công đều được mở ra, thế nhưng lại không có một bóng người.
_ Lẽ nào bọn họ đều bị người của binh đoàn sát thủ phân giải sao? – Tống Kiêu không hiểu nhìn hết thảy.
_ Đến xem những nơi khác. Nhiều hạm viên như vậy, không có khả năng bị phân giải hết.
Tống Kiêu gật đầu, cậu rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
_ Dựa theo quy tắc trên tinh hạm, nếu như đến lúc tất cả các hạm viên phải rút lui, sẽ sử dụng tàu con thoi hộ phòng. Các khu trong tinh hạm đều có tàu con thoi hộ phòng.
Hai người đi tới một nơi gần khoang điều khiển, phát hiện tàu con thoi hộ phòng đã không còn, mà những khu vực phụ cận cũng là tình huống như vậy.
Cả hai kiểm tra toàn bộ những khu vực quan trọng một lần, Tống Kiêu ghé mắt nhìn Oz, dò xét hỏi:
_ Cho nên… Tống Nhiên có khả năng đã thoát đi cùng những người khác, đúng không?
_ Đúng vậy. Khả năng này rất lớn. Em còn nhớ Berkley không? – Oz hỏi.
_ Đương nhiên nhớ kỹ! Kết quả xét nghiệm gen, y rất có thể là xạ thủ Lăng Tụng!
_ Nếu Lăng Tụng rời khỏi đây, những người khác cũng có thể. Nói không chừng Lăng Tụng biết tất cả những người sống sót đang ở đâu, cũng biết chỗ của anh trai em.
_ Cho nên…. chỉ cần có thể tìm được Lăng Tụng lần nữa, tất cả nghi vấn sẽ được giải đáp?
_ Ừ.
Câu trả lời của Oz khiến Tống Kiêu muốn nhanh chóng quay về.
_ Nếu chúng ta quay về, có thể dùng Băng Liệt không? Chúng ta không chỉ phải định vị vị trí của mình, còn phải nạp năng lượng, hoàn thành bước nhảy tinh tế!
_ Ừ.
Vừa nghĩ tới có thể lái Băng Liệt, trong lòng cậu dâng lên cảm xúc khó có thể diễn tả thành lời.
Bọn họ về tới khoang điều khiển, Tống Kiêu khởi động hệ thống định vị, thế nhưng đáp án nhận được lại làm Tống Kiêu giật mình.
_ Vị trí hiện tại, góc vuông không.
_ Cái gì?
Tống Kiêu xác nhận lại rất nhiều lần, nhưng đều nhận được kết quả góc vuông không.
Góc vuông không, địa phương không còn nhân loại tồn tại, cũng là hệ mặt trời mà nhân loại khi xưa từng sinh sống.
Bọn họ dĩ nhiên đi tới góc vuông không?
_ Xem ra trước kia khi Tống Nhiên sửa chữa miếng tinh hạch cổ đại cho em, đã kết nối nó với Băng Liệt. Cho nên khi tàu con thoi của chúng ta tiến hành bước nhảy xuyên qua, miếng tinh hạch sẽ tự động đưa chúng ta đến chỗ Băng Liệt.
Hóa ra Tống Nhiên đã sớm tính toán tất cả rồi…
Nếu như bọn họ muốn sống, ít nhất phải đến được góc vuông thứ nhất gặp Tinh Vân của Oz, chứ ở một góc vuông bị loài người vứt bỏ thế này, không thể nhận tiếp tế nước hay bất cứ thứ gì.
Chỉ là nếu Băng Liệt xuất hiện, nhất định sẽ khiến các thế lực nổi lên tranh chấp.
_ Chờ chúng ta nhảy đến góc vuông thứ nhất, sẽ mở quỹ đạo bay ẩn hình của Băng Liệt, nó đã cộng minh với em, chỉ nghe em điều khiển. Khi em không cần đến tinh hạm, nó sẽ thu thập năng lượng trong tinh tế. Mà khi em cần nó…
_ Tôi đưa nó đến chỗ mình thế nào đây? – Tống Kiêu hỏi.
Ngón tay của Oz chạm một cái lên ngực Tống Kiêu:
_ Miếng tinh hạch cổ đại là máy truyền tin, dù vũ trụ có mênh mông đến mấy, nó vẫn định vị được chỗ của miếng tinh hạch, xuyên qua vô số góc vuông, đi đến bên em.
Tống Kiêu nhìn ánh mắt của Oz, đó là một vũ trụ khác cậu chưa kịp thăm dò hết.
_ Sẽ tìm tôi như vậy, không chỉ có Băng Liệt.
_ Ừm?
_ Còn anh nữa.