Tiêu Ca nhanh chóng sao chép và lưu lại một bản TXT sau đó tạm tắt đi, quay đầu nhìn chăm chằm Phó Tùy Vân.
Phó Tùy Vân và Nhậm Phi Dương không nói chuyện nữa, cả hai đều kinh ngạc nhìn cậu, chẳng qua ánh mắt Nhậm Phi Dương nhìn cậu với vẻ khó chịu chiếm đa số, ánh mắt Phó Tùy Vân nhìn cậu thì toàn là quan tâm.
“Tiêu Tiêu,” Phó Tùy Vân vội hỏi, “Nhận được tin không vui gì à? Thiếu cái gì tôi sẽ mua cho em.”
Tiêu Ca vỗ vai anh trấn an, ngẩng đầu hỏi Nhậm Phi Dương: “Cậu Nhậm, tôi có chút chuyện, có thể để tôi và Phó tổng nói chuyện riêng được không?”
Nhậm Phi Dương rất không lịch sự mà “xùy” một tiếng, nhưng vẫn đi sang chỗ xa xa khác uống rượu.
Không đợi Tiêu Ca ra hiệu, Phó Tùy Vân nhân cơ hội chủ động lại gần Tiêu Ca một chút, ánh mắt tha thiết, tràn ngập “Đến đây đến đây, tôi là chỗ dựa cho em!”.
“Phó tổng,” Tiêu Ca nhìn anh nói một cách nghiêm túc, “Bây giờ tôi muốn thẳng thắn với anh vài bí mật, đây là chuyện quan trọng.”
“Ừ.” Phó Tùy Vân rốt cuộc là người nghiêm túc đứng đắn trên công việc, vừa liên tục gật đầu vừa dần dần ngồi thẳng thân mình biểu đạt sự nghiêm túc.
“Tôi không phải Tiêu Ca.” Tiêu Ca thở dài nói, “Ý tôi là tôi cũng tên Tiêu Ca, nhưng là một Tiêu Ca hoàn toàn khác với một Tiêu Ca là Beauty Blogger.
Tôi không biết nguyên chủ ở đâu, việc xuyên vào cơ thể cậu ấy không phải tôi cố ý, đại khái cậu ấy sẽ ở trong cơ thể tôi tại một thế giới khác, tôi có tiền có nhà nên sẽ không quá bạc đãi cậu.
Nhưng điều tôi muốn nói chính là thế giới của anh chỉ là một trong rất nhiều thế giới.”
Phó Tùy Vân chậm rãi tiêu hóa một hồi, tiếp thu còn nhanh hơn tưởng tượng của Tiêu Ca: “Tôi hiểu, tôi cũng cảm thấy em không giống cậu ấy, nhưng không nghĩ tới sẽ là nguyên nhân kinh người như vậy.”
Ngay sau đó Phó Tùy Vân lập tức thổ lộ: “Nhưng Tiêu Tiêu, người tôi yêu chính là em.”
Tiêu Ca phất tay, nói tiếp: “Hiện tại Hạ tổng mất tích, trước lúc biến mất có để lại cho tôi một tệp TXT, y nói thế giới này là do một người xây dựng, người này muốn trở thành Quý Châu Ngọc trong truyện nên mới viết quyển truyện này.
Sau đó truyện tạo ra thế giới, người đó chủ động xuyên vào quyển truyện này rồi mê hoặc Quý Châu Ngọc, lấy thân phận Quý Châu Ngọc để hưởng thụ tình yêu.”
Kể lại đến đây ngay cả Tiêu Ca cũng cảm thấy ớn lạnh, Phó Tùy Vân thì còn kinh ngạc hơn.
“Sau đó thì sao?” Phó Tùy Vân nhạy bén truy hỏi.
Tiêu Ca nói: “Mãi cho đến khi tôi bất ngờ xuyên đến đây đảo loạn hành động của anh, gây ra một loạt phản ứng dây chuyền, người để ý thụ chính càng ngày càng ít, vì thế gần đây người kia lại vào được, lần này mục đích hình như là sửa đúng tuyến cốt truyện, biến các anh thành bọn chó quỳ liếm một lần nữa.”
Phó Tùy Vân sợ ngây người.
Phó Tùy Vân quan sát vẻ mặt Tiêu Ca, hỏi đầy ngạc nhiên: “Tiêu Tiêu em lo cho tôi ư?”
“Đúng.” Lần này Tiêu Ca đầy tâm sự nặng nề mà trả lời.
Trong khoảng thời gian ngắn Phó Tùy Vân cũng chìm vào im lặng, không còn tâm trạng đâu mà nói giỡn nữa.
Không quá vài phút sau Phó Tùy Vân đã vực dậy tinh thần, thoải mái nói rằng: “Không có gì phải sợ cả Tiêu Tiêu, em nghĩ lại xem, nếu Quý Châu Ngọc giả kia không thể sửa cốt truyện bằng một nét bút, điều đó chứng minh cho việc cậu ta phải đấu với chúng ta ở thế giới này.
Nhưng mà ở đây cậu ta không có gì cả, nhà tôi cơ nghiệp lớn có thể hô mưa gọi gió, cậu ta đấu với chúng ta thế nào?”
“Cậu ta biết rất nhiều mặt tối cốt truyện và nhược điểm nhân vật.” Tiêu Ca chỉ rõ ra, cậu cũng nhắc đến bản thân, “Nhưng mấy chuyện đó tôi cũng biết, Phó tổng, tôi sẽ bảo vệ anh.”
Phó Tùy Vân giật mình, lập tức lòng như nở đầy hoa.
Sau đó như con bạch tuộc mà bám lấy Tiêu Ca, hưng phấn gào khẽ: “A! Tôi nguyện gặp hiểm nguy, đáng lắm! Tiêu Tiêu em nói thêm hai lần nữa đi! Đừng dừng lại!”
Tiêu Ca: “…”
Tiêu Ca xem như đã hiểu, quả nhiên dù gặp phải chuyện gì mà ở bên Phó Tùy Vân cũng sẽ không nghiêm túc nổi.
Nhưng rất vui vẻ.
Tiêu Ca không nhịn cười nổi.
·
Sau khi hạ cánh hai người Tiêu Phó tạm biệt Nhậm Phi Dương, giả vờ vòng một vòng nhỏ rồi mới từ từ đến nhà Hạ Thời Côi.
Hạ Thời Côi còn viết mật mã cửa nhà mình vào tệp TXT cuối cùng, nhìn thì có vẻ bên trong có một số tài liệu điều tra.
Việc này không nên chậm trễ, hai người ăn nhịp với nhau nhanh vào xem.
Lúc trên máy bay hai người cũng đã thương lượng một chút về việc có nên nói cho Nhậm Phi Dương hay không.
Cuối cùng vẫn nhất trí quyết định quan sát quan sát tình hình đã, rốt cuộc Nhậm Phi Dương hơi ngu đần, lỡ sau khi biết tình hình lại quá mức kích động làm ra chuyện gì cũng không chừng.
Kết quả bọn họ không khéo mà gặp Nhậm Phi Dương tay đút túi trông rõ cà lơ phất phơ đang đứng trước cửa nhà Hạ Thời Côi.
Ba người nhìn nhau.
Mới đầu Nhậm Phi Dương còn rất bất