Vì ngăn Phó Tùy Vân trở thành Lý vân Long, hai người nghiêm túc tự hỏi biệt danh nào sẽ hợp với Phó Tùy Vân.
Phó Tùy Vân nói câu đầu tiên: “Lúc gạt Quý Châu Ngọc không phải em gọi tôi là Vân Vân sao? Tôi cảm thấy xứng với ‘Tiêu Tiêu’ đó.”
Tiêu Ca phủ quyết: “Không được, tôi cảm thấy cách xưng đó quá bình thường không hợp với anh.
Mình chọn cho anh một biệt danh khó trùng thì sao?”
Được đó, Phó Tùy Vân rất vui, điều này chứng minh trong mắt Tiêu Tiêu anh là độc nhất vô nhị!
Cứ như vậy bọn họ tiếp tục suy nghĩ.
Không lâu sau Phó Tùy Vân lại cống hiến một ý tưởng mới, dáng vẻ rất thẹn thùng: “Vân baby?”
Tiêu Ca: “…”
Chưa nói tới quê hay không, một khi sử dụng cái biệt danh này Tiêu Ca thật sự sợ rằng ngày nào đó sẽ gọi Phó Tùy Vân là Vân lốp xe dự phòng.
“Đổi cái nữa.” Tiêu Ca xoa tay.
Phó Tùy Vân: “Tiểu Vân?”
Tiêu Ca: “Giống con gái quá, Pass.”
Phó Tùy Vân: “Phong Vân?”
Tiêu Ca: “Cái này nghe bảnh đấy, anh gọi tôi là Hùng Bá thì sao?”
Phó Tùy Vân: “… Vậy thì đổi cái nữa, Hùng Bá?”
Tiêu Ca: “…?” Phó Tùy Vân tự sa ngã đấy à?
Cậu nói không sai, Phó Tùy Vân dứt khoát bất chấp tất cả: “Nếu mây biết ~! Anh sẽ chầm chậm nhớ em trong đêm ~! Tiêu Tiêu, em có thể trực tiếp gọi là Vân!”
Tiêu Ca xem thế đủ rồi, ai có thể nghĩ bọn họ sàng lọc kỹ càng nghiêm cẩn như thế lại cuối cùng đưa ra đáp án thế này chứ?
Trước mắt Tiêu Ca gần như xuất hiện hình ảnh: Cậu và Phó Tùy Vân ngồi đối diện nhau bên bàn ăn trên tầng 149 của một nhà hàng cao chọc trời, cảnh đêm bên ngoài đẹp rực rỡ, bầu không khi trước mắt chợt đông cứng lại, trên tay cậu là ly rượu vang đỏ như máu, nhẹ giương mắt nhìn người đàn ông đẹp trai tay mang đồng hồ đắt tiền, môi hé mở, lòng như tàn tro, nói bằng giọng lạnh lùng: “Vân …”
Vân cười tà mị, trong không khí tràn ngập mùi xưa lắc xưa lơ về tình yêu chiếm đoạt của tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết.
“Ca, đời này kiếp này em là người của tôi, đừng bao giờ chạy trốn khỏi thế giới của tôi!” Anh nói đầy mạnh mẽ.
Phục vụ bưng rượu vang đỏ đứng một bên sẽ kinh ngạc nhìn Vân rồi kinh ngạc nhìn cậu, không thể tin được cậu lại có một người em trai trưởng thành như thế.
Hơn nữa còn hiểu lầm bọn họ là anh em ruột loạn luân.
Quá xấu xa quá quyến rũ, Tiêu Ca không thể chịu được.
Tiêu Ca uyển chuyển liếc Phó Tùy Vân một cái, cảm thấy để Phó Tùy Vân tự nghĩ biệt danh thì quá vô trách nhiệm.
Vì thế Tiêu Ca đưa ra ý kiến mới: “Thần Long!”
Phó Tùy Vân đột nhiên im lặng: “…”
Ô? Chẳng lẽ không thích? Tiêu Ca bối rối: “Không khí phách sao? Không phải anh thích khí phách một chút sao?”
Vừa dứt lời liền thấy Phó Tùy Vân chắp tay trước ngực, trong mắt lóe ra vẻ mừng như điên.
“Tiêu Tiêu em thật hiểu tôi!” Phó Tùy Vân vui mừng khôn xiết nắm chặt tay cậu, bắn ra lời âu yếm cổ lỗ sĩ, “Từ nay về sau hãy gọi tôi là Thần Long! Tôi nguyện vì em hô mưa gọi gió!”
Coi bộ vẫn thích, Tiêu Ca lập tức hài lòng.
“Được rồi, tôi hô Thần Long anh hô 6.” Tiêu Ca nóng lòng muốn thử.
Phó Tùy Vân mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng nhưng lại không biết không đúng chỗ nào, vì dỗ Tiêu Ca nên không chút do dự đồng ý luôn.
Sau đó Tiêu Ca hô: “Thần Long!”
Phó Tùy Vân: “6!”
Tiêu Ca: “Thần Long!”
Phó Tùy Vân: “6!”
Tiêu Ca: “Thần Long Phó Tùy Vân!”
Phó Tùy Vân: “666!”
Sau khi hô đống số đó ra Phó Tùy Vân cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm, bởi vì thở hơi lớn nên lồng ngực cũng dễ chịu theo.
Nhưng cảm thấy hình như mình không được thông minh cho lắm.
Sau đó hai người bắt đầu tìm kiếm manh mối Hạ Thời Côi để lại.
Mới đầu hai người Tiêu Phó đều cảm thấy lần này Hạ Thời Côi đột nhiên mất tích chắc lành ít dữ nhiều, nhưng sau khi thu thập một vài thông tin thì phát hiện tổng công ty tập đoàn họ Hạ không có chuyện gì.
Hạ Thời Côi không giống mất tích đột ngột, dù là chủ động hay bị động mất tích thì hình như y đã chuẩn bị đầy đủ.
Phải biết rằng bên trong nhà họ Hạ rất loạn, chỉ cần Hạ Thời Côi vội rời đi một chút thôi thì theo lý thuyết những thân thích kia đều sẽ bắt đầu chiếm quyền.
Sau khi biết rõ điều này, hai người cũng bớt lo tính mạng Hạ Thời Côi có an toàn hay không nữa, vừa tìm khắp nơi Tiêu Ca vừa tám chuyện với Phó Tùy Vân.
“Hạ Thời Côi có thích Nhậm Phi Dương.” Tiêu Ca thề son sắt, “Tôi nghi sau khi biết cốt truyện y mới chú ý tới một ít việc của Nhậm Phi Dương, hơn nữa gặp chuyện Quý Châu Ngọc giả nên liền bài xích Quý Châu Ngọc, mới bỏ không thích nữa.”
Phó Tùy Vân nửa tin nửa ngờ, mãi đến khi bọn họ tìm được một quyển sổ nhỏ trong phòng làm việc của Hạ Thời Côi.
Phòng làm việc là cái kho lưu trữ tài liệu điều tra quan trọng, người lưu trữ nó tất nhiên là Hạ Thời Côi, phát hiện quyển sổ đáng ngờ Tiêu Ca liền mở ra đọc.
Trước khi mở ra Tiêu Ca không ngờ rằng đây là quyển sổ mà Hạ Thời Côi ghi lại điểm yếu của Nhậm Phi Dương.
Sau 7 giây mở ra đọc Tiêu Ca liền đóng nó lại, nhưng trong