Mấy người gấp đến đỏ mắt, lập tức triệu hồi cơ giáp, bốn đài cơ giáp lập tức xuất hiện khiến nơi đây vốn trống trải trở nên chật chội, mấy người lên cơ giáp lập tức chạy trốn.
Lúc này mấy người phát hiện mất một cơ giáp, quay lại thì thấy con chồn đang run bần bật, dưới đất còn có chất lỏng khả nghi.
"Phế vật! Đừng có lo cho nó, chạy nhanh lên!" Đại hán xà tộc nói xong liền lập tức chạy trốn với cơ giáp.
Nhưng vừa mới cất cánh đã bị nhánh cây cuốn đi, từ trước đến nay cơ giáp cấp A vốn không gì chặn được lập tức bị móp méo, bên trên dày đặc vết nứt còn tiếp tục lan rộng.
Đại hán xà tộc bị chấn động trực tiếp phun máu, đối với cơ giáp bị một kích phá hủy mà tâm thần đại chấn, cây cối đối với hắn dường như có thù đặc biệt lớn, giống như đá bóng, bên này đá qua, bên kia ném lại, sau đó rầm một tiếng, cơ giáo vỡ vụn, lộ ra đại hán xà tộc không biết sống chết.
Bốn người còn lại kinh ngạc nhìn thảm trạng của lão đại, muốn trốn nhưng lại bị đuôi đỏ đập xuống.
Mấy người điên cuồng dùng pháo laze đánh loạn, cuối cùng không thể chạy thoát thảm trạng giống lão đại bọn họ.
........
Bốn người không biết sống chết, còn một con thì bị doạ choáng váng, Huyết Mãng không thú vị "Tê" một tiếng với cây, không được đáp lại, vừa quay đầu liền thấy tiểu bạch hổ đáng khinh ở bên kia cọ loạn, cả cây đều hiện ra cảm giác nhộn nhạo.
Huyết Mãng: mắt rắn sắp bị sáng mù.
Xem ra hàng xóm tiện nghi không muốn thành quả thắng lợi, vừa hay làm bữa sáng cho chính mình, máu thịt dị năng giả với dị thú như họ là đại bổ.
Bên này hồn phiến thao túng cành lá trêu trọc tiểu bạch hổ, nhóc con thường liếm liếm cây, còn kêu to ngao ngao.
Cậu muốn đặt nhóc con lên cành lá, nhưng nghiệp vụ còn không thành thạo, cậu nhẹ nhàng cuộn cành trên cổ tiểu bạch hổ sau đó nhấc lên.
Tiểu Bạch Hổ:.......
Như cảm giác được cảm xúc của tiểu bạch hổ, nhánh cây buông xuống, thả lỏng, rốt cuộc cũng không buông bỏ mà cuốn lấy bụng mềm.
Tiểu bạch hổ:.....
Cuối cùng tiểu bạch hổ cũng tự leo lên, vừa leo vừa liếm cây hai lần, đã nghe thấy thanh âm của tổ tông.
Lão gia tử vừa nghe thấy tiếng súng liền bỏ lại Tiểu Cửu vội vàng đuổi đến đây, nhìn thấy hình ảnh khiến ông bối rối, cơ giáo tàn tạ đầy đất với Huyết Mãng ăn no bụng to như thùng nước!
Không nói hai lời liền lập tức động thủ, chỉ thấy một đại bạch hổ nhẩy lên vươn móng vuốt sắc bén hướng đến bụng Huyết Mãng đang nằm lười biếng bên cạnh.
Theo ông, Huyết Mãng này chính là ác đồ bắt cóc và ăn tiểu Trường Phong.
Nhìn cái bụng phình lên kia, nơi đó nói không chừng có tiểu Trường Phong đáng thương của ông, phải nhanh chóng giải cứu ra!
Huyết Mãng cùng Bạch hổ cũng coi như đối thủ nhiều năm, quen cửa quen nẻo tránh được một kích liền hướng về đại bạch hổ: "Tê????!!!!" Người này uống nhầm thuốc? Ngày thường đều là luyện tập nhưng lần này Huyết Mãng cảm thấy ác ý rõ ràng.
Thú nhân và dị thú mở linh trí có thể câu thông, đại hổ nghe hiểu lại lần nữa lại đến: "Ngươi ăn cháu ta còn hỏi ta tại sao?" Động tác càng thêm hung mãnh.
Huyết Mãng chất vật tránh đi, bụng vừa mới ăn no đi chuyển không linh hoạt, còn chưa nói ngày thường cũng rất khó trấn áp con hổ này, con cháu của con hổ này đều hành xử theo cách này, đều là lịch sử đầy máu và nước mắt.
Cho nên dùng đuôi chỉ chỉ: "Cháu nhỏ của ngươi ở bên kia."
Tiểu bạch hổ thò đầu ra khỏi lá cây "rống" một tiếng, tổ tông ở bên này.
Đại bạch hổ bây giờ mới buông tha Huyết Mãng, muốn ngậm hổ con xuống nhưng lại bị nhánh cây giữa không trung đánh lại, đại bạch hổ bất đắc dĩ phải lăn lộn giữa không trung để né tránh.
Tiểu bạch hổ sửng sốt, tức khắc ngao ngao vài tiếng, lại liếm liếm vài cái nhánh cây mới rút về.
Mảnh linh hồn ngây thơ mờ mịt, có thể cảm nhận được ý tứ của tiểu hổ, chỉ là không cho nó đánh người này hắn liền không vui.
Tiểu bạch hổ nhìn lão tổ tông nói: "Lão tổ tông, con muốn ở lại đây với cây nhỏ." Nó rất thích cây nhỏ, muốn ở cùng cây nhỏ.
Lão gia tử mặt hổ sửng sốt, đây là hùng hài tử chơi điên rồi không muốn về nhà? Đối phó hùng hài tử, ông rất có kinh nghiệm.
Ông giả vờ trầm tư, bừng tỉnh đại ngộ: "Ta đồng ý, nhưng con phải hỏi ý kiến của cha con." Ấu tể thú nhân phải sau khi biến thân mới được sử dụng quang não.
Nói xong biến về hình người, trực tiếp gọi cho cháu nội, quay đầu nói với tiểu bạch hổ: "Nào, cùng cha cháu nói chuyện đi."
Tiểu Bạch hổ rốt cuộc còn là ẩu tể chưa thể biến thân, quay đầu liếm nhành cây đang vươn ra, phóng về phía móng vuốt của lão tổ tông một cách thích thú.
Lúc này quang não mới được kết nối, truyền đến thanh âm vội vàng của Bách thượng tướng: "Lão tổ tông, thế nào rồi?"
Lão tổ tông tiếp nhận nói: "Không sao, tung tăng nhảy nhót, thật tinh thần.
Có yêu cầu gì, cùng cha ngươi nói đi." Nói xong bất động thanh sắc bế lên tiểu bạch hổ.
"Rống ngao ngao ngao ~~~" Chả, con muốn ở lại đây với cây nhỏ.
Tiểu bạch hổ hưng phấn run run lỗ tai.
Bách thượng tướng bên kia nghe được thanh âm còn trai rốt cuộc yên lòng, mặc kệ cây nhỏ tiểu bạch hổ nói là ai, "Hồ nháo! Làm phiền lão tổ tông mang tiểu tử thối này mang về." Mặt sau rõ ràng không nói với hổ con, nghe được khẳng định liền cắt đứt liên lạc.
"Nhìn đi, là cha cháu không đồng ý, giờ ta mang cháu về nhà." Nói xong, mặc kệ sự giãy giụa của hổ con, ôm chặt lấy con, một mặt âm thầm cảnh giác cây bên kia, mặt khác dùng tốc độ cực nhanh trở về.
"Ngao ngao ngao rống!"