Sắc mặt Trâu Vệ thay đổi, cũng không dò hỏi làm sao mà bại lộ, không nói hai lời chạy khỏi chỗ ở, lúc gần tới cửa, đột nhiên dừng bước chân, lui về trong phòng, Chu Tuấn Ngạn và Noyce đi đến.
“Vệ tiên sinh, hoang mang rối loạn như vậy, chuẩn bị đi nơi nào à?” Chu Tuấn Ngạn đẩy đẩy mắt kính dùng để giả vờ trang nhã, mặt luôn mỉm cười, bình tĩnh quan sát Trâu Vệ như cá chậu chim lồng.
Trâu Vệ ý thức được bọn họ có chuẩn bị mà đến, một bàn tay trộm duỗi ra phía sau, một bên làm mình bình tĩnh lại, “Chu thượng tá à, anh có ý gì vậy, tôi nghe không hiểu.”
“Nghe không hiểu không quan trọng, trong lòng biết rõ là được.” Chu Tuấn Ngạn dường như không nhận thấy động tác của gã.
Một tiếng súng vang lên, bả vai Trâu vệ bỗng nhiên đau nhói, sau đó là đầu gối, rầm một tiếng, một đầu gối quỳ xuống, máu tươi thẩm thấu ra.
Noyce thổi thổi họng súng không có khói, tặc lưỡi hai tiếng, “Lâu lắm không luyện súng, mất độ chính xác rồi, bằng không hẳn là trúng đầu mới đúng.”
Sắc mặt Trâu Vệ tái nhợt, “Tôi là người của nhị điện hạ, các người dám đụng đến tôi, nhị điện hạ và bệ hạ tuyệt đối sẽ không buông tha cho các người đâu.”
“Vậy nếu là phần tử khủng bố Phản Tinh Hệ thì sao?” Chu Tuấn Ngạn cười hỏi lại, nhưng trong mắt không hề có ý cười.
Trâu Vệ biến sắc, trong nháy mắt nghĩ thông suốt hết mọi khớp nối, “Chúng mày đã sớm biết thân phận của bọn tao, cố ý giấu không lộ ra, chính là để chờ chúng tao ra tay à?”
“Đương nhiên, bằng không mày thật sự cho rằng bọn tao sẽ ngồi chờ chết chắc.”
“Không có khả năng, không có khả năng có việc trùng hợp như vậy được.” Trâu Vệ cảm thấy quá kỳ quái, bọn chúng động thủ là vì đế quốc Solo tấn công đế quốc Vinh Diệu, dẫn ba đại quân đoàn đi khỏi đây, khiến phòng thủ của Vinh Diệu tinh bạc nhược hơn rất nhiều, nếu bọn họ cố ý, ít nhất phải cần đế quốc Solo phối hợp mới được.
Chu Tuấn Ngạn không giải thích nữa, sai người áp giải gã đi.
Những hành động này đều đồng thời tiến hành, khi xác định không còn bỏ sót chỗ nào xong, bọn họ cũng không che giấu những suy đoán trêи Tinh Võng, ngược lại, bọn họ ước gì mọi thứ náo loạn lớn hơn nữa, chờ khi thế lửa đã đủ lớn, vương cung sẽ thuận lý thành chương xảy ra chuyện.
Cung điện nơi quốc vương sống bị nổ tung, san thành bình địa, rất nhiều người bị thương, gây hỗn loạn khủng khϊế͙p͙.
Trêи Tinh Võng bắt đầu truyền ra tin tức vương cung bị phần tử khủng bố Phản Tinh Hệ tập kϊƈɦ, cùng với khoảng thời gian trước ở nhiều nơi công dân Vinh Diệu tinh nhìn thấy có người bắt lấy những kẻ đánh bom, cho rằng bọn chúng cũng là phần tử khủng bố Phản Tinh Hệ.
Vinh Diệu tinh có số lượng lớn phần tử khủng bố ẩn náu, bọn chúng chuẩn bị gây ra sự cố, nghe đồn quốc vương bị trọng thương trong vụ nổ mạnh kia, nguy nan sớm tối, khiến nhân tâm hoảng sợ.
Lúc này, đại vương tử Brian đứng lên.
Giải thích cho mọi người phần tử khủng bố lẻn vào Vinh Diệu tinh đã bị bọn họ giải quyết, thật ra bọn họ đã sớm theo dõi đám phần tử khủng bố này, nhân lúc bọn chúng chuẩn bị tạo khủng hoảng, đã bắt giữ toàn bộ.
Nhưng anh ta không ngờ tới, phần tử khủng bố này vì trả thù, lại dám chạy đến vương cung, mưu đồ đồng quy vu tận với vương thất, bởi vậy phụ vương bị trọng thương, hiện giờ sống hay chết còn không biết.
Thân là thái tử của đế quốc, Brian tạm thay quốc vương xử lý mọi việc, chờ đến ngày quốc vương tốt lên, đồng thời cũng tỏ vẻ sẽ nghiêm túc xử lý chuyện vì sao phần tử khủng bố lẻn vào Vinh Diệu tinh số lượng lớn, tuyệt đối sẽ không nể tình tha cho bất cứ kẻ nào.
Lời này khiến công dân đế quốc ngửi được tin tức không tầm thường, phần tử khủng bố chẳng lẽ không phải lén trốn vào, mà có người cố ý thả bọn chúng tiến vào sao? Nếu không vì sao đại vương tử phải dùng đến hai chữ nể tình.
Vứt lại khủng hoảng phía sau, mọi người thảo luận đến khí thế ngất trời trêи Tinh Võng.
Lúc này, chiến tranh biên giới rốt cuộc cũng kết thúc.
Sau khi Tần Vũ cùng quân đoàn I của hắn gia nhập chiến trường, cán cân thắng lợi bắt đầu nghiêng về đế quốc Vinh Diệu, thật ra ý chí chiến đấu của đế quốc Solo cũng không cao, bọn chúng vốn cố ý thử đế quốc Vinh Diệu, hiện giờ Tần Vũ lại tiến ra, vậy không cần lại hy sinh thêm nữa, vì thế chủ soái bắt đầu hạ lệnh rút lui.
Không đến mười ngày, quân đội đế quốc Solo đã rút lui gần hết, một lần nữa biên giới lại yên bình trở lại.
Bob không ngờ, lực chú ý của gã chỉ dời đi mười ngày, bầu trời Vinh Diệu tinh đã thay đổi.
Phụ vương bị tập kϊƈɦ, bị thương nặng hôn mê bất tỉnh, đại vương tử lấy thân phận thái tử gánh vác tất cả, trước tiên khiến âm mưu của phần tử khủng bố Phản Tinh Hệ thất bại, bảo hộ chu toàn Vinh Diệu tinh.
“Đây không phải sự thật, nhất định là âm mưu của Brian, hắn dám nhân lúc ta không ở Vinh Diệu tinh động thủ, phụ vương cùng mẫu hậu tuyệt đối sẽ không đồng ý, không được, bây giờ ta cần phải trở về!” Bob cắn răng đi ra ngoài.
“Điện hạ, ngài bình tĩnh một chút, hiện tại tuyệt đối không thể trở về, nếu thật sự là Đại điện hạ làm, Vinh Diệu tinh chính là một cái bẫy chờ ngài trở về.” Thiêm Đức vội vàng che trước mặt gã.
Bob bực bội không thôi, “Chẳng lẽ ngươi muốn ta trơ mắt nhìn vương vị dừng ở trong tay hắn?”
“Điện hạ, bộ dáng hiện tại của ngài, chính là thứ Đại điện hạ muốn nhìn thấy nhất, hắn biết ngài nhất định có thể đoán được, nếu ngài thật sự trở về, sẽ rơi vào bẫy của hắn.”
“Vậy hiện tại ta phải làm sao bây giờ!” Đôi mắt Bob đỏ lên.
Thiêm Đức bình tĩnh mà nói: “Điện hạ, chớ quên, hiện tại trong tay ngài nắm giữ quân đoàn III, quân đoàn III đều được ngài mang ra hết.”
Bob lập tức hiểu ra, “Ngươi muốn nói ta trốn chạy ra bên ngoài?”
“Không phải trốn chạy, chúng ta phải chọc thủng âm mưu của Đại điện hạ, cứu quốc vương ra, chỉ cần quốc vương ra mặt làm chứng, chúng ta có thể soán vị trêи đầu Đại điện hạ, đến lúc đó, ngài có thể danh chính ngôn thuận trở thành thái tử chuẩn bị cho vương vị, nhưng hiện tại bước đầu tiên chúng ta phải làm chính là rời khỏi đây.”
Bob bỗng nhiên bừng tỉnh, “Đúng đúng đúng, chúng ta cần phải rời khỏi nơi này, lập tức truyền lệnh của ta, toàn quân xuất phát.”
Thiêm Đức lĩnh mệnh, đi ra khỏi văn phòng, không ngờ vừa mở cửa ra, người đứng trước cửa dọa hắn sợ tới mức mềm chân.
“Tần, Tần thượng tướng?”
Sắc mặt Bob bỗng nhiên thay đổi, đồng tử co lại thành điểm đen, nhìn chằm chằm Tần Vũ đang đi vào.
Thân hình cao lớn đĩnh bạt, đứng trong văn phòng rộng rãi, lại khiến không gian trở nên chật chội, không khí dường như càng ngày càng loãng, hô hấp cả hai đều vì Tần Vũ tới gần mà càng ngày càng dồn dập.
“Ngươi đứng ở bên ngoài từ lúc nào?” Bob nuốt nước miếng, sắc mặt mất tự nhiên mà trắng bệch.
Ánh mắt Tần Vũ như trời đông giá rét dừng ở trêи người gã, không nói gì, Bob lại cảm thấy bả vai tựa như có ngọn núi đè nặng, gần như không thở nổi, thật lâu sau mới nghe thấy hắn mở miệng nói câu đầu tiên.
“Bắt bọn chúng lại.”
Tần Sương lập tức mang theo vài binh lính ùa vào, dẫn đầu bắt Bob lại.
“Tần Vũ, ngươi có ý gì, dựa vào cái gì mà bắt ta?!” Bob giãy giụa kịch liệt, biểu tình vặn vẹo thật sự khủng bố.
Tần Sương đập vào đầu gã một cái, “Dựa vào cái gì à, chỉ bằng việc ngài cấu kết với phần tử khủng bố Phản Tinh Hệ, tội này đã đủ hay chưa?”
Vẻ mặt Bob cứng đờ, chợt hét to, giãy giụa muốn nhào về phía Tần Vũ, “Ta không làm, các ngươi bôi nhọ ta, ta không cấu kết với phần tử khủng bố Phản