Justin quay đầu lại nhìn Nghê Lan đang lộ vẻ hi vọng, nở nụ cười nói ra lời tàn khốc vô tình, "Cô nói mấy thứ này đơn giản chỉ là muốn để tôi buông tha cho cô, buông tha Hoa Hồng Dại mà thôi, nhưng không có khả năng đâu. Còn nguyên nhân thì tự đổi lập trường tôi với cô là biết, chẳng cần tôi phải nói nữa."
Nét mặt Nghê Lan cứng lại từng chút một, nếu cô ta là Justin, cô ta cũng sẽ làm như vậy.
Ba đại thế lực ở hành tinh Chiago kiềm chế hành động của nhau đã lâu, bất luận phe nào cũng muốn phá hủy cân bằng này, không ai không nghĩ đến việc xưng bá hành tinh Chiago, thậm chí cả Bạch Ải Tinh Hệ.
Cơ hội này tới, hơn nữa còn độc nhất vô nhị, đổi là cô ta, tuyệt đối sẽ không do dự nửa giây, cho dù cô ta thật sự thích Justin, thích thì là cái gì, trước mặt lợi ích nó chẳng là cái gì hết.
Nghê Lan cười sầu thảm, ánh mắt bỗng nhiên khóa chặt Tần Sương, "Cho cậu một lời khuyên, người đàn ông này nhìn như có tình có nghĩa, thật ra bạc tình bạc nghĩa, lợi ích ở trong lòng hắn mới xếp thứ nhất." Rõ ràng có ý châm ngòi.
Tần Sương dứt khoát trợn trắng mắt, "Bác gái à, bác nói tới nói lui, nói với tôi là có ý gì, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi."
Nghê Lan bị nghẹn họng, âm thầm cắn răng, "Haha, hắn thích cậu không phải sao, một ngày nào đó khi tình yêu và lợi ích đối chọi với nhau, hắn cũng sẽ lựa chọn lợi ích giống như hôm nay vậy."
"Nói như kiểu anh ấy thích bác ấy nhỉ, bác gái à, làm người phải biết tự mình hiểu lấy bản thân chứ, rõ ràng là bác đơn phương một bên, huống chi cái gọi là thích có hàm lượng cao bao nhiêu, trong lòng bác biết rõ ràng, tôi cũng chẳng nói ra gây khó dễ cho bác nữa." Tần Sương cũng haha, nói chuyện độc địa chịu không nổi, câu nào cũng chọc trúng tim phổi Nghê Lan.
"Cậu tin cũng được, không tin cũng thế, đây chỉ là lời khuyên tôi dành cho cậu thôi." Nghê Lan nghiến răng nghiến lợi.
"Có rảnh ở chỗ này châm ngòi ly gián, còn không bằng ngẫm lại thoát thân thế nào đi, tôi cũng khuyên bác một câu nhé, cho dù bác nói nhiều hơn cũng vô dụng, nghĩ cách xử lý hậu sự đi." Thật sự coi cậu ta là thằng ngốc à, châm ngòi rõ ràng như vậy mà cậu ta còn trúng kế, trở về không phải bị cười nhạo chết sao.
Bị bật lại đến mức này, ngụy trang trên mặt Nghê Lan rốt cuộc không duy trì nổi nữa, ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu ta.
Đôi mắt xanh lam của Justin chậm rãi tản ra ý cười nhẹ nhàng, sai người dẫn Thạch Sơn Loạn và Nghê Lan đi.
Vấn đề còn lại của phi thuyền cũng được bọn họ giải quyết nhanh chóng.
Hành trình tới Hồng Hạt tinh số 1, cho tới hôm nay cuối cùng cũng kết thúc, tuy nhiên với Justin mà nói, tiếp theo đây còn vài trận đánh ác liệt nữa, ví dụ như phải giải thích như thế nào với Tần Sương. Xử lý xong việc, anh ta mới lại đây tìm Tần Sương.
Hai người đi ra ngoài nói chuyện.
Lộ Lê cũng không ngờ mình chưa kịp nói gì với Tần Sương, lại ngoài ý muốn bị người khác nói trước. Nhìn bóng dáng hai người, y hỏi Tần Vũ: "Anh cảm thấy Tần Sương có chấp nhận không?"
"Không biết." Tần Vũ lạnh nhạt trước sau như một.
Lộ Lê cũng không trông cậy hắn thật sự trả lời, tự mình cân nhắc.
Bên kia, Tần Sương biết Justin tìm mình ra để nói cái gì, trước khi anh ta mở miệng đã nói thẳng: "Chờ sau khi về hành tinh Chiago, tôi sẽ nhanh chóng rời khỏi Bạch Ải Tinh Hệ."
"Tôi biết." Justin cũng không ngạc nhiên, thậm chí có hơi thản nhiên.
"Về sau có khả năng sẽ không đến hành tinh Chiago nữa." Tần Sương nói tiếp, cậu ta sẽ không ngăn cản Justin thích mình, nhưng cậu ta phải cho anh ta biết, khoảng cách giữa hai người là bao xa. Đương nhiên, đây là ý trên mặt chữ, còn thân phận Tần gia thì không cần chú ý, nhìn chị dâu là biết.
"Tôi biết." Justin lại lặp lại một lần nữa.
Tần Sương nghe vậy dừng lại một chút, "Vậy anh cần phải suy nghĩ kỹ."
Cái mũi cao thẳng của Justin đột nhiên hừ nhẹ, đôi mắt ngọc bích chuyên chú nhìn cậu ta, "Tôi không cho rằng chuyện này cần phải nghĩ, chỉ có kẻ yếu mới cần lựa chọn giữa tình yêu và bánh mì."
Tần Sương tặc lưỡi một tiếng, suy nghĩ này còn rất hợp khẩu vị của cậu ta, cậu ta không có kiên nhẫn với kiểu ngượng ngùng xoắn xuýt, ra quyết định còn phải suy đi tính lại. Cho dù cậu ta cũng thích Justin, Nghê Lan châm ngòi cũng sẽ không có tác dụng, phương pháp kia ngay từ đầu đã dùng sai rồi.
"Cho nên anh đã quyết định xong ngay từ đầu rồi?"
"Đương nhiên, từ lúc bắt đầu đã quyết định xong." Ánh mắt xanh lam của Justin gợn sóng vô cùng vui sướng.
Tần Sương đột nhiên cười, "Anh không sợ tôi đã kết hôn, hoặc có người yêu rồi sao?"
Justin cũng không bảo sẽ tranh đoạt như cậu ta nghĩ, chỉ khí phách nói: "Tôi cũng không suy xét đến giả thiết này."
"Vậy anh cố lên nhé." Tần Sương vỗ vai anh ta, chuẩn bị quay về.
Justin nắm lấy cánh tay cậu ta, "Chờ tôi đến tìm em, tuy nhiên ít nhất nói cho tôi biết nhà em ở đâu đã, nhiều tinh hệ như vậy, không thể để tôi đi tìm từng cái chứ."
Tần Sương nghĩ, thấy cũng có lý, "Nhà tôi ở R tinh hệ, còn viên tinh cầu nào, tìm người tùy tiện hỏi sẽ biết."
"Cho nên Tần Sương là tên thật của em à?" Ngay từ đầu Justin đã hoài nghi tên của bọn họ đều không phải tên thật.
Tần Sương trợn trắng mắt, "Vô nghĩa, Bạch Ải Tinh Hệ cách R tinh hệ rất xa nha, chúng tôi cần phải giấu tên à. Cho dù các anh muốn điều tra cũng phải tra rất lâu, huống chi chúng tôi cũng không sợ anh tra ra." Nói xong còn khiêu khích liếc anh ta một cái.
Justin nhịn không được mỉm cười, "Lợi hại như vậy, mọi người không phải là quân nhân chứ."
Tần Sương ho khan, "Tự mình điều tra đi, tôi sẽ không nói cho anh đâu."
Justin đã hiểu, ánh mắt đắm chìm, miệng lưỡi dung túng: "Được, tôi sẽ tự tra." Trong lòng mơ hồ đã có đáp án, người có thể tùy tiện hỏi thăm là biết cũng không có mấy.
Tần Sương cảm thấy thật mới lạ, thật ra cậu ta khá tò mò vì sao Justin lại thích mình, tự hỏi sau khi quen anh ta, mình cũng đâu có làm cái gì khác người, tình cảm này không thể hiểu được. Nhưng cậu ta cũng không chán ghét, thậm chí còn ngầm chờ mong cuối cùng Justin sẽ làm như thế nào. Sau khi trở về cậu ta nói suy nghĩ này cho chị dâu.
Lộ Lê dùng ánh mắt mới lạ nhìn cậu ta, "Hết nửa ngày, hóa ra là mùa xuân tới."
"Mùa xuân tới cái gì, bây giờ là mùa đông mà." Tần Sương không hiểu liên quan gì đến mùa xuân.
"Tình cảm nở hoa, chẳng lẽ không phải mùa xuân tới." Lộ Lê chế nhạo.
Tần Sương nghẹn đỏ mặt, "Em chưa nói em thích anh ấy, em chỉ không bài xích thôi."
Lộ Lê phản bác, "Anh cũng chưa nói em thích anh ta, anh biết rồi, em muốn hỏi vì sao lại có suy nghĩ này phải không?"
"Đúng đúng đúng." Tần Sương dùng sức gật đầu.
"Vấn đề này rất đơn giản, em cẩn thận ngẫm lại người mà em tiếp xúc hàng ngày, bọn họ có phải đều có đối tượng hay không, đôi khi còn ân ái trước mặt em, như phụ tá Chu với Noyce ấy." Lộ Lê nêu ví dụ.
"Không sai không sai, đặc biệt là hai tên chết tiệt này, bọn họ thật quá đáng, từ lúc bọn họ qua lại với nhau, Noyce bắt đầu thích tình chàng ý thiếp với Chu Tuấn Ngạn