Sau khi rời khỏi căn cứ ngầm, bọn họ chạy như bay tới nơi được thả xuống ban đầu, trên đường đi qua bộ lạc Tổ Ong, không đúng, hiện tại đã không gọi bộ lạc Tổ Ong, mà là phế tích.
Khi Lộ Lê giết Job đã có dự cảm.
Hai bộ lạc khác nhanh chóng nhận thấy được việc Job làm, để nuốt chửng phần khoáng sản của bộ lạc Tổ Ong, cùng với thâu tóm bộ lạc không còn thanh niên trai tráng, hai bộ lạc kia sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Người thích ứng được thì sống sót, kẻ yếu ớt sẽ bị đào thải, đây là quy tắc sinh tồn ở Hồng Hạt tinh số 1.
Chạy như điên năm ngày, bọn họ cuối cùng cũng đuổi tới nơi phi thuyền thả xuống, lúc này cách thời gian hai tháng đi còn lại nửa ngày, phi thuyền đã đến từ trước, bởi vì không thể hoàn toàn đáp xuống mặt đất Hồng Hạt tinh số 1, cho nên phi thuyền ném xuống trăm sợi xích sắt lớn để cho cơ giáp bò lên.
"Không tốt rồi, Thạch Sơn Loạn và Nghê Lan quả nhiên muốn vứt chúng ta lại rồi lên phi thuyền rời đi." Thấy cảnh như vậy Justin khẽ biến sắc.
"Tình huống như thế nào?" Lộ Lê lập tức hỏi.
Thạch bang và Hoa Hồng Dại đều mới leo được một nửa, sao Justin biết bọn chúng muốn lái phi thuyền rời đi.
Justin trầm mặt, "Bởi vì phi thuyền đều sẽ đến trước một ngày, nhưng sẽ không lập tức ném xích xuống, chờ ngày hôm sau mới ném xuống. Nếu đã làm trước, chứng tỏ trên phi thuyền có người của bọn chúng, hơn nữa còn quyết định lật mặt với chúng ta."
"Vậy còn chờ gì nữa, bọn chúng mới bò lên được một nửa, chúng ta lập tức lên thôi." Tần Sương lớn tiếng nói, là người thứ nhất lao ra.
Justin vội vàng đuổi theo, những người khác cũng không dám chậm trễ.
Chẳng qua nếu Thạch Sơn Loạn đã phải đi tới bước này, đương nhiên sẽ không cho bọn họ cơ hội, leo đến một nửa, gã sai người chặt đứt xích sắt.
"Nơi này còn mấy cái xích sắt nữa." Người Thánh hội phát hiện xích sắt chưa bị chặt đứt, vô cùng vui mừng.
Thạch Sơn Loạn và Nghê Lan mang đến hơn 600 người, bởi vì liên tiếp tổn thất, trước mắt chỉ còn lại không đến một trăm người, mà xích sắt vừa vặn một trăm chiếc, cho dù mỗi người bọn chúng hủy cái mình leo lên, vẫn dư lại năm cái không ai cắt đứt.
Mọi người lập tức theo năm dây xích leo lên, nhóm Lộ Lê nghiễm nhiên leo ở đằng trước.
Mỗi một vòng xích đều rất lớn, loại tình huống này coi như kiểm nghiệm năng lực của người thao tác cơ giáp, trên phương diện này, bọn họ không thể nghi ngờ là vượt trội nhất. Tốc độ Tần Vũ rất nhanh, sức mạnh hắn vốn đã rất cường đại, hoàn toàn đủ để phát huy hết tính năng của cơ giáp, tốc độ như giẫm trên đất bằng.
Lúc này ưu thế tính năng của cơ giáp do Lộ Lê chế tạo cũng bộc lộ ra.
Cơ giáp y chế tạo thông thường sẽ suy xét nhiều chỗ, như tốc độ, phòng ngự, độ linh hoạt và sức mạnh, biết Hồng Hạt tinh số 1 rất lớn, y làm cơ giáp cho mọi người lấy tốc độ là chính.
Chỉ trong chốc lát, Tần Vũ đã leo lên một nửa, theo sát sau đó chính là Tần Sương, Lộ Lê, Justin và Daley, Thạch Sơn Loạn cách đấy không xa leo đến hai phần ba, đột nhiên nghe được tiếng Nghê Lan.
"Không tốt rồi, bọn chúng sắp đuổi theo tới nơi."
Nghê Lan ở ngay cạnh Thạch Sơn Loạn, vẫn luôn chú ý tới đám Justin bọn họ, khi phát hiện bọn họ từ đằng xa, cũng sai thủ hạ cắt đứt xích sắt, vốn tưởng rằng như vậy đã chắc ăn, theo bản năng thoáng nhìn lại phát hiện bọn họ đã có người leo được một nửa, cứ theo tốc độ này, chờ khi bọn chúng tới phi thuyền, đối phương cũng vừa lúc leo lên.
Thạch Sơn Loạn vội vội vàng vàng nhìn thoáng qua, không nhận ra đó là cơ giáp của Tần Vũ, còn thở phào nhẹ nhõm, "Cô đang lo lắng cái gì, cho dù lên cùng lúc với chúng ta cũng chỉ có một người, chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn không làm thịt được một tên."
"Nói như vậy không sai, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất." Không đến giây cuối cùng, Nghê Lan không dám yên tâm.
Thạch Sơn Loạn vốn định nói cô ta lo lắng quá mức, đột nhiên nhớ tới mình rất nhiều lần vì tự tin quá mức mới té ngã, tức khắc trầm mặc không nói nữa. Gã nhanh chóng tăng tốc độ lên.
Nghê Lan thấy thế cũng chuyên tâm leo lên, nhưng cô ta vẫn luôn theo bản năng chú ý đến tiến độ của Tần Vũ, một khi phát hiện tốc độ hắn nhanh hơn mình, trong lòng sẽ sốt ruột, một khi sốt ruột, thao tác sẽ xuất hiện sai lầm rất nhỏ, do đó chậm tốc độ lại, chỉ trong chốc lát đã bị Thạch Sơn Loạn vượt qua "Thạch Sơn Loạn, ông nhanh lên, tốc độ hắn rất nhanh." Nghê Lan tâm loạn như ma hét với gã.
Thạch Sơn Loạn chú ý Tần Vũ đã sắp đuổi kịp gã, mắng một tiếng rồi lại tăng nhanh tốc độ, nhưng đây không phải đất bằng, nhanh hơn cũng không vượt qua được hạn chế, ưu thế duy nhất của bọn chúng chính là đã từng leo lên xích sắt rất nhiều lần.
Điểm giao ở ngay trước mắt, Thạch Sơn Loạn nhảy lên boong phi thuyền, lập tức nhằm về phía sợi xích của Tần Vũ, ở phía sau gã, đám Nghê Lan cũng bò lên tới nơi, mục tiêu của bọn chúng cũng chỉ có một, đó chính là không cho Justin đi lên, đúng lúc đó, một cái bóng bay qua.
"Thạch Sơn Loạn?" Nghê Lan khiếp sợ la lên một tiếng, cô ta sẽ không nhận sai cơ giáp của gã, lại nhìn về phía gã bay tới, một bộ cơ giáp bạc cao 4 mét uy phong lẫm liệt đứng ở cạnh boong tàu, trên tay cầm một thanh vũ khí màu đen, không xong rồi, đối phương lên đây nhanh như vậy, "Mọi người cùng lên, bắn hắn xuống."
Những kẻ đã bò lên tới nơi liên tiếp lao về phía Tần Vũ, súng hạt nhân, pháo năng lượng, các loại vũ khí nóng, đều nhắm vào Tần Vũ rồi bị cản lại. Lúc này nhóm Lộ Lê cũng bò lên đến nơi.
Thạch Sơn Loạn và Nghê Lan biến sắc
"Thạch bang chủ, Nghê hội trưởng, nếu các người không tính toán tuân thủ hiệp nghị, hôm nay tôi nói luôn ở đây, hiệp nghị trước kia toàn bộ đều không có hiệu quả, các người trở mặt vô tình, chớ có trách tôi vô nghĩa." Thanh âm Justin lạnh nhạt thấm vào xương cốt.
"Justin à, hiểu lầm rồi, đây hết thảy đều là hiểu lầm, có chuyện gì từ từ thương lượng." Nghê Lan đứng ra, miễn cưỡng mỉm cười.
Justin cười nhẹ một tiếng, "Trước khi ra tay sao không nói từ từ thương lượng, các người cảm thấy Justin tôi là quả hồng mềm có thể tùy ý bóp nát sao?"
Gương mặt Nghê Lan cứng đờ, thanh âm cũng không đủ tự tin, "Sao có thể, chúng tôi chỉ nhìn lầm thôi, tưởng là bộ lạc nào đó lúc trước đuổi giết chúng tôi."
"Nghê hội trưởng, tuy tuổi tôi nhỏ hơn cô mười mấy tuổi, nhưng cũng không phải trẻ con ba tuổi, cô cảm thấy tôi sẽ tin sao? Đừng nói nhảm nữa đi, hôm nay không phải các người chết, thì là tôi sống." Justin vốn đang sầu không có cớ, bọn họ lại chủ động tự dâng lên.
"Justin, mày đừng quá kiêu ngạo, tao không ngại nói cho mày biết, chiếc phi thuyền này đã bị người của tao khống chế rồi, chúng mày đi lên cũng là đường chết thôi." Tiếng Thạch Sơn Loạn đắc ý truyền ra từ cơ giáp.
"Các người có chuẩn bị, chẳng lẽ tôi lại không chuẩn bị?" Justin trước nay không hề tin tưởng hiệp nghị gì hết, dưới hết thảy ích lợi, hiệp nghị tính là cái