Ngày hôm sau Jules vội vã đi tìm Lộ Lê.
Kể cho y tối hôm qua đã thẳng thắn với Brian, quả nhiên Brian rất vui vẻ chủ động nhắc tới chuyện này với cậu.
Hai người hàn huyên rất lâu, tâm ý gắn kết với nhau, cuối cùng cũng hiểu suy nghĩ của đối phương.
Lúc này Jules mới biết trong lòng Brian cũng để ý khi mình chưa từng ghen vì những việc này.
Chưa nói đến Toàn Diệp Thư, chỉ tính Kathleen thôi, không có ai thật sự không ngại người yêu mình kết hôn với một người phụ nữ, nhưng Jules chưa từng biểu hiện ghen tuông.
Trong lòng Brian cũng rất để ý, anh ta hy vọng Jules có thể vì Kathleen mà ghen tuông với anh ta nhiều hơn một chút, không ngờ cậu ta vẫn luôn biểu hiện vô cùng bình tĩnh, khiến anh ta thấy thật hụt hẫng.
Cũng vì chuyện này mà Jules cảm thấy không thoải mái, bọn họ cũng không biết suy nghĩ của đối phương.
Thẳng đến ngày hôm qua Jules nghe Lộ Lê nói chạy đến thẳng thắn với anh ta, Brian cũng nói thẳng, sau đó mới hiểu được tâm ý của đối phương.
Brian cũng giải thích cho cậu chuyện về Toàn Diệp Thư.
Giống như Tần Vũ đã nói, nếu liên minh Lôi Hạ muốn kết đồng minh, vậy cứ kết, nhưng anh ta chưa từng tính toán cưới Toàn Diệp Thư.
Ý định của anh ta là lần này chọn con cháu trong một đại gia tộc.
"Anh à, lần này nếu không nhờ anh nhắc nhở thì em và Brian chỉ sợ phải thật lâu thật lâu về sau mới có thể biết được suy nghĩ của nhau."
Jules rất vui, hận không thể chia sẻ tâm trạng của mình ngay lập tức.
"Nói rõ thì tốt rồi." Lộ Lê cũng vui thay cho cậu ta.
Đột nhiên Jules nhớ tới một sự kiện, lấy ra một tấm thiệp từ không gian khấu, "Anh hai, cái này cho anh."
Lộ Lê mở ra nhìn, dở khóc dở cười, "Yến hội xem mắt ngày kia? Anh đã kết hôn nhiều năm còn đi tham gia yến hội xem mắt làm gì."
"Vai chính của yến hội là con trai của tổng thống, không liên quan gì tới anh hết, nhưng em chắc chắn cũng phải đi, coi như anh đi cùng em nhé." Ban đầu Jules không định đi, nhưng sau khi biết suy nghĩ của Brian, cậu lại muốn đi xem, nhưng đi một mình lại sợ không ứng phó được.
Lộ Lê bị cậu ta cuốn lấy không chịu buông, đành phải đáp ứng.
Jules vui sướng ôm lấy y, đôi mắt cười như ánh trăng khuyết, "Cảm ơn anh hai nha."
"Được rồi, buông tay ra, bị người khác thấy còn tưởng chúng ta có cái gì." Lộ Lê vỗ rớt tay cậu ta.
Yến hội ngày kia khoác cái áo là yến hội hoan nghênh, thật ra là yến hội xem mắt, cuối cùng cũng bắt đầu.
Tần Vũ biết chuyện, Lộ Lê không tính để hắn đi cùng mình, buổi tối cơm nước xong nói với hắn một tiếng rồi ra ngoài.
Bào Bào phía sau mang vẻ mặt khát vọng nhìn chằm chằm y, kiên định không đổi truyền đạt tiếng lòng "con cũng muốn đi", nhưng nề hà ngồi bên người nhóc là đại ma vương chắn đường trong nhân sinh của nó, Tần Vũ, nên chỉ có thể dùng ánh mắt trông mong, hy vọng "lương tâm" của cha phát hiện ra.
Lộ Lê có sao? Y chỉ đơn giản coi như không thấy.
Tới vương cung, Jules đứng ở cửa chờ y.
Đỗ phi hành khí xong, Lộ Lê cùng đi với cậu vào yến hội.
Hai người tương đối khiêm tốn, sau khi tiến vào đại sảnh yến hội không mấy ai chú ý tới.
Yến hội đã gần bắt đầu, người cầm thiệp mời tiến đến càng ngày càng nhiều, những chàng trai và những cô gái gọn gàng xinh đẹp, đồ ăn thức uống linh đình, đây nghiễm nhiên trở thành một bữa thịnh yến của những người trẻ tuổi.
Yến hội như vậy năm nào cũng sẽ tổ chức, nhưng chưa từng hội hợp nhiều người như vậy, vì mọi người đều có nhóm hội bất đồng, phần lớn chỉ mời người trong vòng quan hệ với mình.
Bởi vậy biết rõ đây là một bữa yến tiệc xem mắt biến tướng, người nhận được lời mời đều tới tham gia, không nhận được cũng vót nhọn đầu để tiến vào.
Lộ Lê đi theo Jules ngồi trong một góc, trước mặt hai người nghiễm nhiên là một đống đồ ăn.
Một lát sau, có người tới trước mặt họ, ngăn cản ánh đèn, khiến xung quanh càng thêm tối tăm.
Lộ Lê ngẩng đầu, phát hiện là một nam một nữ, không rõ diện mạo của họ, tuy nhiên vẫn có thể nhận ra bên nữ.
"Công chúa Barbara?" Jules gọi tên cô gái trước một bước.
Lộ Lê ngạc nhiên nhìn cô ta, lại nhìn về phía người đàn ông đang nắm tay cô, dáng người thon gầy nhưng diện mạo rất chính trực, nhìn từ quần áo thì đây có vẻ là một người trí thức và nghiêm túc.
"Chào ngài, tôi là Mặc Văn, là vị hôn phu của Barbara, đã ngưỡng mộ Lộ phu nhân từ lâu, hôm nay mới may mắn được gặp ngài." Người đàn ông thon gầy cao ráo chủ động bắt chuyện với Lộ Lê, cũng vươn tay ra.
Trước đây Lộ Lê từng nghe nói Barbara đã đính hôn, Tần gia có nhận được lời mời, nhưng y không đi, chỉ nghe nói người yêu của Barbara là con cháu một gia tộc nghèo túng, tính tình lại tương đối cầu tiến.
"Chào anh, cũng đã nghe tên anh từ lâu." Lộ Lê nhẹ nhàng nắm tay anh ta rồi thu hồi.
Mặc Văn mỉm cười, cũng không đánh giá câu đã nghe tên từ lâu, quay đầu lại nói với Barbara, "Không phải em bảo có chuyện muốn nói với Lộ phu nhân sao, bây giờ nói đi."
Barbara có chút khẩn trương, dưới sự cổ vũ của anh ta, cô nhìn về phía Lộ Lê, "Hôm nay đến đây là muốn nói với anh một tiếng xin lỗi, trước kia khi làm những việc đó ta biết ta đã sai, rất xin lỗi đã gây phiền toái cho anh, hy vọng anh có thể tha thứ cho sự ngu ngốc của ta lúc trước, rất xin lỗi." Thái độ thành khẩn mười phần.
"Biết sai thì sửa, không phải không thể tha thứ, nếu mọi việc đã qua thì cứ để nó qua đi." Lộ Lê cũng không phải người tính toán chi li như vậy.
"Cảm ơn." Barbara quan sát y, nghiêm túc nói lời cảm tạ, trong lòng dỡ xuống được một tảng đá lớn.
Từ khi quen biết Mặc Văn, nhờ anh ta khai thông tư tưởng, cô mới ý thức được mình đã làm rất nhiều chuyện sai, nghĩ tới việc phải xin lỗi, nhưng lại sợ Lộ Lê không chịu chấp nhận.
Dù sao khi đó cô thật sự ngu ngốc thật sự tàn nhẫn, cho dù cô bị Serrill lợi dụng, nhưng nếu không phải trong nội tâm cô có ý tưởng như vậy thì cũng sẽ không dễ dàng bị lợi dụng.
Giải tỏa khúc mắc xong, hai người không đứng lại lâu mà rời đi.
Bọn họ là hôn phu hôn thê, căn bản không cần tới buổi yến tiếc xem mắt này, cho nên tới nơi này chỉ có một mục đích.
"Là em mời bọn họ tới nhỉ." Lộ Lê quay đầu cười như có như không nhìn Jules, y biết Jules không có