Sau khi Bố Tiểu Ngọc bị mang đi, Lộ Lê ngồi ở hoa viên nhỏ một hồi mới đi vào.
Tần Vũ trở về khi trời đã tối. Lộ Lê đã làm xong cơm đợi hắn, đĩa đồ ăn cuối cùng được bày ra thì hắn vừa lúc đi vào, đôi giày cao cổ cứng rắn bước trêи mặt đất phát ra thanh âm ổn trọng hữu lực.
“Anh hôm nay về trễ hơn hôm qua.” Lộ Lê đặt mâm lên bàn, nhận áo khoác Tần Vũ cởi ra, mắc lên giá rồi mới đi tới.
“Công việc hôm nay tương đối nhiều.” Tần Vũ xắn tay áo lên, kéo ghế rồi ngồi xuống, lưng thẳng tắp, như một thanh vũ khí thà gãy chứ không chịu cong.
Lộ Lê ừm một tiếng, thấy vẻ mặt hắn nhàn nhạt, bắt đầu ăn cơm.
“Em muốn hỏi gì cứ hỏi.” Tần Vũ không ngẩng đầu nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt y, dường như biết suy nghĩ của y.
“Chuyện về Bố Tiểu Ngọc là thế nào?” Lộ Lê không tin Chu Tuấn Ngạn ngẫu nhiên xuất hiện, tuy rằng không ai nói cho y biết, y lại cảm thấy hẳn là liên quan đến nội dung cuộc nói chuyện của y và Bố Tiểu Ngọc.
“Cô ta lợi dụng quyền hạn của Noyce để trộm điều tra em.”
“Không thể nào, đây chính là xúc phạm quân luật.” Thân là quân nhân còn phạm pháp, hậu quả rất nghiêm trọng, Lộ Lê cũng là quân nhân nên rất rõ điểm này, quân đoàn I có quân luật nghiêm ngặt như vậy, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn. Tần Vũ gắp miếng thịt bỏ vào miệng, thong thả ung dung nhấm nuốt, không chút buồn rầu vì cấp dưới của mình xúc phạm quân luật.
Lộ Lê vẫn luôn rất hiếu kì làm sao Bố Tiểu Ngọc biết y là người Liên Bang, không ngờ lại là nguyên nhân này, nhưng vẫn có việc y không rõ.
“Noyce tốt xấu gì cũng là thượng úy, sao lại sơ sẩy để Bố Tiểu Ngọc lợi dụng?”
“Còn nhớ họ là thanh mai trúc mã chứ.”
“Ồ.” Lộ Lê đã hiểu. Xem ra đây là chuyện tôi yêu em nhưng em không yêu tôi cũ rích.
“Vậy anh tính xử trí cô ta thế nào, cô ta đã biết em là người Liên Bang, còn đoán được em trước kia là… là gián điệp.” Lộ Lê không muốn Tần Vũ nhất định phải xử lý Bố Tiểu Ngọc, nhưng chuyện này không giải quyết thì sẽ thành mối họa, y không sợ thân phận bị vạch trần, y sợ sẽ liên lụy Tần Vũ, tội bao che gián điệp, cho dù là thượng tướng, hậu quả mang đến cũng đủ hắn uống mấy hồ.
Tần Vũ dừng động tác ăn cơm, ánh mắt bình tĩnh nhìn y, “Không cần lo lắng, anh đã điều cô ta đến một tinh cầu xa.”
“Đó là một cô gái, như vậy có ổn không?” Lộ Lê nghe hiểu Tần Vũ đại khái sẽ không cho cô ta trở lại.
“Phạm quân luật, không thể tha thứ.” Tần Vũ thiết diện vô tư, lãnh huyết vô tình mà nói. Mặt ngoài là như thế, nhưng có tư tâm hay không, người biết tình hình thực tế khẳng định có thể đoán được.
Lộ Lê không phải thánh mẫu cho nên không nói giúp, lá gan của cô gái này cũng lớn, là cấp dưới của Tần Vũ còn dám phạm tội, chỉ sợ chính cô ta cũng không ngờ hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy.
Sau y mới biết Noyce cũng vì thế mà phải trả giá thảm thiết, thân thể bị thương còn có thể dưỡng thương nhưng tâm bị thương thì khó lành, mấy ngày sau cũng không gặp lại cậu ta.
Người biết chuyện Bố Tiểu Ngọc bị điều đi không nhiều nhưng không thể giấu được Tần nguyên soái, ngày hôm sau khi Tần Vũ đến, Tần nguyên soái đã phái người tới tìm hắn qua một chuyến.
“Tần nguyên soái, ngài tìm tôi có chuyện gì?” Tần Vũ vào văn phòng của Tần nguyên soái, quân trang bó sát phác hoạ khí lực cường kiện của hắn, khi hắn bước vào không thu liễm khí thế trêи người, không gian lập tức có vẻ chật chội lên, làm binh lính ở cửa thiếu chút nữa không chịu được.
“Nghe nói hôm qua cậu điều Bố Tiểu Ngọc ra khỏi quân đoàn I, đang yên đang lành sao lại điều đi?” Tần nguyên soái không rối rắm với xưng hô của hắn, đứa con trai này của ông đôi khi còn nghiêm trang hơn cha nó, cố chấp đến không ai lay động được.
“Phạm vào quân luật.”
“Cô gái này theo cậu cũng được hai ba năm, không giống người sẽ phạm quân luật, có nghiêm trọng đến mức phải điều đến tinh cầu xa như vậy không?” Đây không phải lần đầu tiên Tần nguyên soái thấy Tần Vũ nghiêm khắc xử trí, chỉ là không ngờ cũng vô tình với nữ giới như vậy, ông rất hiếu kì đối phương rốt cuộc phạm vào quân luật gì, nhưng quân đoàn I giấu rất kỹ, chỉ cần là chuyện Tần Vũ không muốn cho ai biết thì ông cũng không hỏi thăm được.
“Phụ thân gọi con tới để thảo luận về cấp dưới của con?”
Tần nguyên soái nhìn đáy mắt con trai đã toát ra thần sắc không kiên nhẫn, biết nếu nói tiếp hắn khẳng định sẽ quay đầu đi luôn, ho nhẹ một tiếng mới nói: “Đương nhiên không phải, phụ thân gọi con tới vì chuyện của Lộ Lê.”
“Không có khả năng.” Tần Vũ không chờ ông nói xong đã cự tuyệt.
“Phụ thân còn chưa nói xong, sao con đã biết không khả năng!” Tần nguyên soái nhịn nửa ngày cũng không nhịn được, bị thái độ không coi ai ra gì của hắn làm cho giận điên, thiếu chút nữa lại muốn quăng ghế.
Khóe miệng Tần Vũ gợi lên độ cung trào phúng, Tần nguyên soái thấy phản ứng của hắn là biết mấu chốt vẫn là Tần phu nhân, “Ta biết con sợ mẫu thân con lại bắt nạt nó, ta đã nói với mẫu thân con, bà ấy đã cam đoan với ta, chỉ cần con về, bà ấy tuyệt đối sẽ không làm thế nữa.”
Tần Vũ không dao động. Tần nguyên soái thầm mắng một câu thằng nhóc thúi, sau đó phát video Tần phu nhân chính miệng nói cho hắn xem, chỉ có như vậy, Tần Vũ mới tin.
“Như vậy được rồi chứ, mẫu thân con đã biết sai rồi, tối nay con dẫn Lộ Lê về Tần gia đi, mẫu thân con sẽ bảo đầu bếp làm một bàn đồ ăn lớn, Tần Ca cũng sẽ trở về, vừa lúc giới thiệu cho nó biết.”
Tần Vũ bình tĩnh nhìn ông sau một lúc lâu, bỗng nhiên xoay người rời đi.
Hắn không nói chuyện, nhưng Tần nguyên soái biết hắn đã đồng ý.
Lộ Lê không ngờ Tần Vũ về sớm như vậy, y đang đọc sách trong thư phòng, sách về cơ giáp, không ngờ Tần Vũ cũng đọc cái này, đang