Nhà người khác có thể có một con đã may mắn, Tần gia nhất định phải bị liệt vào gia tộc đặc biệt nhất đế quốc Vinh Diệu, một đứa còn ngại không đủ kϊƈɦ thích, nhát định phải có hai đứa.
Đối với người cùng thế hệ, Tần Vũ cùng Tần Ca là ác mộng của bọn họ.
Lộ Lê cũng rất hiếu kì với người em chồng này, nghe nói anh ta là người duy nhất trong Tần gia làm chính trị, không chỉ là một dị loại khác của Tần gia, còn là đầu tiên của Tần gia.
Vì việc này, Tần nguyên soái lúc trước phản đối không ít, nhưng đừng nhìn Tần Ca không lãnh huyết vô tình như Tần Vũ, tính tình lại không dễ chọc chút nào, chuyện anh ta đã quyết, ai cũng không thay đổi được.
“Khi gặp cậu hai, em có cần chú ý cái gì không?” Khi sắp đến đại trạch Tần gia, Lộ Lê lại hỏi một lần nữa.
“Không cần.” Đáp án của Tần Vũ đơn giản như Tần Ca là nhân vật không có liên quan.
Lộ Lê làm sao không nghe ra hắn không chút để ý nào và thờ ơ, Tần phu nhân thấy y đã không vui, Tần nguyên soái ngoài miệng tuy đã thừa nhận y nhưng thái độ vẫn như gần như xa, y không muốn lại làm Tần Ca không thích y, người này ở Tần gia phân lượng cũng không nhỏ.
Chỉ trong chốc lát, phi hành khí dừng ở cổng đại trạch Tần gia đại. Người hầu đứng ở cổng vừa thấy họ lập tức chạy đi báo cho phu nhân cùng nguyên soái.
Hai người tiến vào thì thấy Tần phu nhân cùng Tần nguyên soái đang ngồi ở phòng khách, đi đến trước mặt họ, Tần Vũ gọi một tiếng phụ thân mẫu thân rồi không nói thêm nữa.
“Thưa phụ thân, mẫu thân, chúng con đã về.” Lộ Lê xấu hổ nên nhiều hơn một câu.
“Trở về là tốt rồi.” Tần nguyên soái vô cùng trấn định, nhưng không ai biết nội tâm ông thở dài nhẹ nhõm một hơi, ông vẫn sợ con trai không chịu.
Tần phu nhân ngồi trêи sofa, không muốn đáp lại, cũng không muốn nói chuyện, đột nhiên bị Tần nguyên soái cảnh cáo nhìn lướt qua, lúc này mới không tình nguyện mà mở miệng, “Về sau không cần động chút là dọn đến quân khu, Tần gia là nhà cậu, cậu muốn ở bao lâu cũng được.”
“Con biết rồi ạ.” Lộ lê hơi kinh ngạc, bà ấy nói Tần gia mới là nhà y giống như mưa đỏ tự nhiên rơi vậy, nhưng y không biểu hiện ra ngoài, để tránh lại chọc bà ấy không vui, ngày đoàn tụ, nên tận lực không để phát sinh khắc khẩu.
Tần phu nhân không mặn không nhạt gật đầu, lại nhìn về phía cửa, oán giận nói: “Tần Ca đứa nhỏ này sao còn chưa về, sắp đến giờ cơm rồi.”
“Con nó khó có khi về nhà một chuyến, khi nó trở về bà nhiều ít cũng ngừng nghỉ một chút, đừng bức nó đến mức lại chạy ra ngoài ở, một năm cũng không về vài lần.” Tần nguyên soái dặn dò, ngữ khí hiển nhiên đã không phải lần đầu tiên.
Tần phu nhân mấy năm nay tính tình càng ngày càng không tốt, không biết có phải thời kỳ mãn kinh tới rồi không, nghe vậy thiếu chút nữa lại muốn cãi nhau, nhưng nghĩ đến con trai thứ hai xác thật gần nửa năm không gặp, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Lộ Lê cất quần áo rồi mới xuống.
Lúc này, có tiếng giày da gõ lên mặt đất nghe thanh thúy, giống một khúc nhạc du dương, lập tức khiến người phác họa ra trong đầu tư thế đi đường ưu nhã của đối phương.
Lộ Lê giương mắt nhìn qua, vừa thấy đã hiểu vì cái gì Tần Vũ là chiến thần, Tần Ca lại là nam thần, hai người bất luận là diện mạo hay khí chất đều khác nhau như trời với đất, rất khó tưởng tượng ra họ là anh em, nếu nói hai người họ có chỗ nào tương tự, đại khái là diện mạo và năng lực đều xuất sắc.
Ngũ quan của Tần Vũ bén nhọn khắc sâu ấn tượng, diện mạo của Tần