Bữa tối này ngoài Tần phu nhân, những người khác đều ăn không tồi.
Tần phu nhân ăn hết hai phần ba đĩa cá kia. Với bà, không ăn có nghĩa là thừa nhận Lộ Lê nói đúng, bà tuyệt đối không cho phép, cũng may cá rất dễ tiêu hóa, bằng không Tần phu nhân đêm nay tuyệt đối sẽ đầy bụng.
Lộ Lê dã dùng hết nguyên vật liệu mua ở trung tâm chế tạo trêи Tinh Võng, đêm nay y không định đến trung tâm chế tạo, mà nằm trêи sô pha, đọc một quyển tư liệu.
Quyển tư liệu nhìn bề ngoài như là giấy, kỳ thật không phải, mở ra sẽ phát hiện bên trong có càn khôn, có thể chiếu ra hình ảnh. Có rất nhiều hình ảnh, toàn là vật liệu chế tạo cơ giáp, có sơ cấp, có trung cấp và cao cấp, còn có vài loại vật liệu hiếm thấy. Các vật liệu có đặc tính gì đều được ghi lại phía dưới hình ảnh.
Quyển sách này nằm trong số tư liệu La quân y trước kia đưa cho y. Một cơ giáp chế tạo sư không chỉ phải biết chế tạo cơ giáp, phân biệt các loại vật liệu, thuộc lòng đặc tính của các loại vật liệu cũng là bắt buộc.
Lộ Lê phát hiện trong quyển sách này đa phần là những vật liệu rất nhiều cơ giáp chế tạo sư chưa từng nghe nói tới, y biết quyển sách này trân quý đến thế nào.
Lộ Lê đặt ngang quyển sách ra, hình ảnh xuất hiện ở không trung trở thành hình lập thể, hoàn cảnh xuất hiện cũng được miêu tả rõ ràng. Kim loại hòa tan nào xuất hiện trong loại quặng nào, quặng đó có đặc điểm gì đều đầy đủ.
Lộ Lê xem đến si mê, Tần Vũ về cũng không biết. Nhờ có Nhạc hiểu chạy lên nói cho y, bị Tần Vũ phát hiện y lại xem sách đến khuya thì không xong.
“Nhạc Hiểu, cám ơn nhiều.” Lộ Lê nhanh chóng thu dọn.
“Chỉ cần về sau ngày đừng thức quá muộn chính là cảm tạ lớn nhất với tôi rồi. Nếu ngày nào đó bị thượng tướng phát hiện tôi che giấu giúp ngài, thượng tướng sẽ không tha cho tôi đâu.” Nhạc Hiểu cay đắng nói.
“Rồi mà, tôi sẽ tận lực.” Lộ Lê không dám cam đoan.
Nhạc Hiểu bất lực, phu nhân lại thế rồi.
Nhạc Hiểu đi rồi, Lộ Lê chưa kịp về phòng đã thấy Tần Vũ đi lên, khuôn mặt lãnh khốc tàn nhẫn, quân trang càng làm nổi bật khí lực cường tráng, nện bước trầm ổn hữu lực. Hắn đi tới, bốn phía như có cảm giác áp bách, không khí có chút loãng.
Nhạc Hiểu đã sớm trốn rất mất dạng, bị dọa. Lộ Lê cười tủm tỉm nhìn hắn đến gần, chờ hắn vào phòng mới đóng cửa lại.
“Tối nay anh về sớm, em vừa mới chuẩn bị nước tắm, anh muốn tắm luôn không?” Lộ Lê thuận tay nhận áo khoác hắn vừa cởi ra, khá nhẹ, lại có cảm giác dày nặng.
Tần Vũ gật đầu, cởi từng chiếc quần chiếc áo, đến khi chỉ còn lại một cái qυầи ɭót đen mới đi vào phòng tắm.
Lộ Lê đứng tại một hồi, lấy một bộ quần áo trong tủ, đi đến cửa phòng tắm nói với Tần Vũ bên trong: “Em đặt quần áo ở đây, nhớ mặc.”
Phòng tắm chỉ có tiếng nước vọng ra. Lộ Lê chỉ có thể loáng thoáng thấy bóng người bên trong, trong đầu lại không tự chủ được tưởng tượng ra hình ảnh bọt nước chảy trêи cơ thể người đàn ông cường tráng, đi vào rừng cây rậm rạp, nơi đó có một con dã thú đang ngủ đông.
Sực tỉnh lại rồi nhận ra mình đang suy nghĩ cái gì, Lộ Lê đỏ mặt, vội vàng đuổi hình ảnh trong đầu ra ngoài, xuống lầu tìm đồ ăn khuya cho Tần Vũ. Đã sắp 11h, với thể chất của Tần Vũ thì cơm chiều chắc chắn đã tiêu hóa hết.
Lộ Lê trở lại phòng, Tần Vũ cũng vừa từ phòng tắm đi ra. Hắn không mặc quần áo, chỉ cầm một cái khăn lông cứ như vậy đi ra. Ánh mắt Lộ Lê không tự chủ được dừng trêи con dã thú nào đó, hình ảnh hạn chế tuổi lại lần nữa không chịu khống chế nhảy ra trong đầu, không thể ngăn cản.
“Người hầu đang chuẩn bị đồ ăn khuya, anh mặc quần áo rồi xuống.” Lộ Lê dời ánh mắt đi không dám suy nghĩ lung tung.
Tần Vũ bắt lấy cổ tay y, Lộ Lê ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt thâm u kia, giống như hồ nước sâu không thấy đáy.
“Làm sao vậy?”
Tần Vũ tới gần y, gần như dán trêи người, hormone nam giới lập tức tràn ra.
Lộ Lê: “……”
“Ba ngày.” Tần Vũ ở bên tai y nhàn nhạt nói.
Lộ Lê giật giật khóe miệng, ba ngày? Sao y lại cảm thấy như mới qua một ngày.
Ba ngày rất ngắn, nhưng đối với Tần Vũ, chuyện này không hề bình thường, hắn mong muốn một ngày ít nhất một lần. Mà cái một lần này, Lộ Lê thật sự không muốn nói đến lực kéo dài của Tần Vũ.
Cuối cùng bị Lộ Lê mãnh liệt yêu cầu, Tần Vũ mới xuống ăn khuya. Ăn khuya xong, hắn lại lăn lộn Lộ Lê như chiên bánh, không có chỗ nào không bị lưu lại dấu vết, trong khoảng thời gian ngắn sẽ rất khó mờ đi.
Ngày hôm sau, Lộ Lê mở to mắt, ánh mặt trời chiếu thẳng vào làm y không tự chủ được nheo mắt, lại nằm hai ba phút mới dậy. Toàn thân khô thoáng, tối hôm qua y mệt ngủ mất, Tần Vũ đã ôm y vào phòng tắm, nhưng dấu vết để lại vẫn khá rõ, may mà gần nhất thời tiết chuyển lạnh, nắng gắt cuối thu đã dần ít đi.
Lộ Lê chọn một chiếc áo dài tay, xác định đã che hết dấu vết mới xuống lầu.
Tần Vũ vẫn chưa đi, Tần quản gia đang nói chuyện với hắn. Tần Vũ không phải là một người nghe tốt, nhưng hắn lại đang