Tức giận? Thật ra y không tức giận, chịu ảnh hưởng từ cha nên y cũng muốn có con, chẳng qua không phải hiện tại. Y khϊế͙p͙ sợ, Tần Vũ vì sao không nói với y, muốn tự chủ trương.
“Lần đầu tiên mang em đi khám là muốn em khỏe mạnh, sau này anh hỏi em, em nói muốn tự mình sinh.” Ánh mắt Tần Vũ nhìn y như đang nói ‘rõ ràng em cũng muốn, vì sao còn tức giận’.
Lộ Lê nghe thấy thế quả thực muốn hộc máu, y đã nói, nhưng khi đó y cho rằng chỉ là nói chuyện phiếm, nói chuyện phiếm và hành động thực tế là hai chuyện, khó trách ngày đó Tần Vũ vô duyên vô cớ nhắc tới, thì ra đã sớm có dự mưu.
“Vậy sao anh không trực tiếp nói với em.”
“Anh nói rồi.” Tần Vũ nhíu mày.
Lộ Lê vô cùng đau đầu, y đã cảm thấy Tần Vũ khá dễ câu thông, hiện tại y quyết định thu hồi ý tưởng.
Chuyện này cũng giải thích tại sao Tần Vũ trước đó tối nào cũng về, tối nào cũng muốn làm. Khi đó y còn tưởng là do ɖu͙ƈ cầu bất mãn, Tần Vũ cũng không ngoại lệ, hiện tại, chỉ sợ là lấy cớ danh chính ngôn thuận hành sự đi.
“Em đổi vấn đề, sao anh lại đột nhiên muốn có con?” Lộ Lê không cảm thấy Tần Vũ thuộc loại người đặc biệt thích trẻ con, ngày thường đều là mặt vô cảm, có đôi khi đối với y cũng là bản mặt lãnh khốc. Nếu Tần Vũ cười với trẻ con, y ngược lại sẽ lo lắng Tần Vũ có thể dọa khóc em bé.
“Có con sẽ không nhàm chán.” Tần Vũ khẳng định nói.
“Cái, có ý gì, ai nói với anh
có con thì sẽ không nhàm chán?” Lộ Lê nghe không hiểu.
“Noyce.”
Lộ Lê tức khắc có xúc động muốn phanh Noyce ra làm tám khối.
Trong phòng huấn luyện, Noyce đang đối chiến với Chu Tuấn Ngạn thì lại đánh cái hắt xì, lần này không phải một mà là liên tục vài cái, lại lần nữa bị Chu Tuấn Ngạn ném bay. Nhưng cậu ta vẫn chưa được yên, bao nhiêu khí thế bay biến hết.
“Chết tiệt, sao mỗi lần đều tại thời điểm mấu chốt lại đánh hắt xì, rốt cuộc là ai?!” Noyce quỳ rạp trêи mặt đất hậm hực.
Chu Tuấn Ngạn thong thả ung dung nói: “Tôi kiến nghị cậu nên trốn một thời gian.”
“Cái gì?”
Chu Tuấn Ngạn nói, “Theo tôi được biết, liên tục đánh ba cái hắt xì trở lên do hai khả năng.”
Noyce hỏi, “Nói thế nào?”
“Một là cậu bị cảm.”
Noyce trợn trắng mắt, “Hiển nhiên là không có khả năng có được không, thể chất của tôi mà còn cảm mạo được, giống mặt trời mọc từ hướng Tây.”
Chu Tuấn Ngạn nhếch miệng, “Cho nên chính là loại thứ hai, có người muốn chém cậu thành tám khối.”
Noyce cười to ba tiếng như thể nghe chuyện cười, “Cái này thật ra rất có khả năng, kẻ thù của tiểu gia quá nhiều, nhiều không đếm hết, nhưng muốn chém tôi thành tám khối, cho bọn họ cả đời cũng không thể, tôi còn cần trốn sao? Nói ra thì tôi còn mặt mũi nào.”
Chu Tuấn Ngạn nói, “Phải không, vậy chúc may mắn.”
Tại bệnh viện, đối thoại còn tiếp tục.
“Trước không nói đến Noyce nữa, sao anh lại cảm thấy em nhàm chán?” Lộ Lê cảm thấy y phải biết ngọn nguồn mới dễ giải quyết.
Tần Vũ nhíu mày, “Em không nhớ sao?”
“Em nên nhớ cái gì?”
“Em đã nói em cảm thấy nhàm chán.”
“Em nói khi nào chứ.” Lộ Lê không chút do dự phản bác.
Tần Vũ không nói gì, chỉ âm trầm trầm nhìn y, phảng phất như y chỉ cần nói thêm câu ‘chưa từng nói qua’ thì sẽ làm gì đó.
Lộ Lê nuốt nuốt nước miếng, không thể nào, chẳng lẽ y thật sự đã nói? Tần Vũ không phải người sẽ bịa đặt, nói không chừng y đã từng nói, nhưng mà thật sự y nghĩ không ra mình nói ra khi nào.
“Hay là, anh nhắc lại một chút?” Lộ Lê thật cẩn thận nhìn, bất tri bất giác, lập trường đối thoại thay đổi.
“Xuất chinh, hai ngàn vạn tinh tệ.” Mặt Tần Vũ vừa đen lại thối, không biết là tức y đã quên, hay là nhớ tới chuyện lúc đó.
Lộ Lê cẩn thận hồi ức, trong đầu hiện lên mấy hình ảnh, toàn thân cứng lại, hình như đúng là có chuyện như vậy.
Khi đó y vừa lấy được tư liệu Zeus cung cấp, mỗi ngày xem đến mất ăn mất ngủ, Nhạc Hiểu thấy thế thì báo cáo, vì trấn an Tần Vũ nên mới nói vậy, không ngờ Tần Vũ vẫn luôn nhớ rõ. Vì giúp y không nhàm chán, Tần Vũ nghĩ ra cho y một biện pháp, à không, là nghe Noyce mách nước.
Nghĩ tới đó, Lộ Lê có cảm giác khóc không ra nước mắt, chỉ một câu vô tình nói ra, y đã tự đào hố chôn mình sao?
Lộ Lê nhìn tấm hình, đó là cái thai hình thành trong bụng y không đến nửa tháng, thậm chí còn chưa thành hình, tựa như một tiểu sinh linh. Đây là bé con của y và Tần Vũ, đương nhiên không ghét, trước kia y thậm chí còn tưởng tượng con của họ sẽ trông thế nào.
Nhưng tới không kịp phòng, y còn chưa chuẩn bị tâm lý, vẫn cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, trong bụng y thế mà đã mang một sinh mệnh.
“Em phải về ngủ một giấc đã.” Lộ Lê nói rồi đi tới xe huyền phù.
Bên cạnh xe huyền phù không biết từ khi nào đã có một chiếc phi hành khí, có cả cấp dưới của Tần Vũ, tựa hồ tới đón hắn.
“Thượng tướng.” Người lính hành lễ với Tần Vũ.
“Anh có việc thì cứ đi đi, em về trước.” Lộ Lê vẫy vẫy tay, chuẩn bị ngồi lên xe thì cổ tay đột nhiên bị bắt lấy.
“Một mình em có thể chứ?” Tần Vũ nhíu mày, dường như không rõ vì sao Lộ Lê có vẻ không vui.
“Làm ơn, em cũng không phải bị thương, chỉ là trong bụng có thêm một