Edit: Mỡ Mỡ
Chương 55:
Sở Tịch vừa lên tiếng, Oreo vốn đang đứng trước bàn thí nghiệm mới phát hiện phía sau không biết từ lúc nào lòi ra thêm hai người, đột nhiên quay người, giang hai cánh tay bảo vệ chiếc hộp nuôi cấy trên mặt bàn.
"Oreo Thánh Sư, vãn bối Sở Tịch, đến từ quân đội Hoa Minh." Sở Tịch lôi kéo Lô Ác Ác lui về phía sau hai bước, chào Oreo bằng lễ nghi quân đội, giới thiệu sơ lược thân phận mình, cũng không nói ra quân hàm hay những thứ linh tinh khác.
Oreo khoát tay áo một cái, giơ tay gãi gãi đầu tóc ngắn rối như tơ vò của mình, không yên lòng nói: "Tôi chẳng cần biết cậu là ai, cũng không quan tâm cậu đến từ đâu, đi nhanh đi, đừng quấy rầy tôi làm thí nghiệm."
"Ngài không hỏi một chút chúng tôi làm sao đi vào nơi này được ư ?" Sở Tịch tóm chặt Lô Ác Ác đang cầm Định Mạch châu đang muốn xông lên, cốt để cho cậu khổng phải bởi vì tính tình nôn nóng mà mạo phạm Oreo, "Hơn nữa, ngài không muốn biết nơi này đến tột cùng là ở đâu sao?"
"Không có hứng thú."
Nói xong, Oreo liền cau mày, giơ tay vạch một cái với người trước mặt, đang muốn dùng ý niệm khống chế không gian đuổi hai người Sở Tịch và Lô Ác Ác bọn họ ra ngoài, đột nhiên sắc mặt biến sắc. Bởi vì y phát hiện, bản thân mình lại mất đi khống chế với không gian xung quanh.
Lúc trước lúc ở bên ngoài, Sở Tịch đã cùng Thương Lẫm thực hiện việc trao quyền hạn, anh bây giờ chính là chủ nhân của đại trận này, đương nhiên cũng chủ nhân của vô số ảo cảnh nơi này. Anh đã đoạt quyền khống chế không gian, Oreo đương nhiên không có cách nào vẫn như trước mà tùy ý khống chế không gian này.
Oreo nhìn về phía Sở Tịch, sắc mặt khó coi, đôi mày thanh tú nhăn lại, lạnh giọng hỏi: "Cậu có mục đích gì, nói thẳng đi."
Nghe y dùng ngữ khí không khách khí với Sở Tịch Lô Ác Ác mất hứng, khuôn mặt nhỏ nhắn căng ra, mũi chân mài mài trên đất, rục rà rục rịch bày ra tư thái khiêu khích —— vợ yêu tốt như vậy , Lô đại vương ta đây cũng không nỡ bắt nạt, làm sao có thể để cho người khác khi dễ được!
Sở Tịch sớm đã nghe đến tính tình cổ quái của Oreo, xuất phát từ sự kính trọng đối với y, vẫn như trước mà cung kính nói: "Nơi này là một không gian ảo cảnh, cũng không phải thế giới chân thực, ngài đã bị vây ở chỗ này ba mươi năm, ở Hoa Minh ..."
"Tôi biết đây là một ảo cảnh." Cắt lời Sở Tịch, trên gương mặt thanh tú của Oreo đã thể hiện ra thần sắc không nhịn được nữa, giọng cũng có chút nôn nóng rồi: "Nếu như cậu là tới tìm tôi, e rằng đã tốn không công, tôi sẽ không rời khỏi đây. Cậu đi đi, tôi phải tiếp tục làm nghiên cứu của tôi, đừng quấy rầy tôi."
Nói xong, y quay người nhìn về phía hộp nuôi cấy trên bàn thí nghiệm, vừa nhìn xong, thần sắc thay đổi nhanh chóng, tức giận rít gào lên lên: "Làm sao có thể! Tôi khổ cực bồi dưỡng ra cỏ hình lam kính TYL12 sao lại có thể bị héo được chứ!
Chỉ thấy đóa hoa màu xanh lam của một loài thực vật xanh biếc trong hộp nuôi cấy héo tàn, rễ cây màu lam đậm cũng đã hoàn toàn khô héo, cả cây thực vật không có một chút hơi thở sự sống. Mà nhìn biểu tình cùng phản ứng của Oreo, thật giống như chết không phải là một cây thực vật trong hộp nuôi cấy, mà là đứa con của y.
Trong nháy mắt, Oreo nguyên bản như anh trai nhà bên lại hoàn toàn biến thành người khác, hai con mắt lạnh như băng nhìn về phía Sở Tịch. Y ưỡn thẳng lưng, giơ tay sửa sang lại vạt áo, cả người khí thế đột nhiên biến đổi, cả người tản mát ra một khí tức làm người ta run rẩy ngột ngạt đến mức kinh người, khiến người ta cũng không dám hoài nghi một chút nào về người đứng ở đây có phải là dị năng sư thánh cảnh uy danh hiển hách hay không.
"Ngài cần phải rất rõ ràng, nơi này hết thảy đều là giả ." Sở Tịch không nhúc nhích chút nào, mặt lạnh nghiêm mặt, tiếp tục từ tốn nói: "Ngài ở đây chỉ tồn tại dưới dạng một ý thức thể, một khi rời khỏi không gian này sẽ triệt để tiêu tan, mà tôi là tới cứu ngài."
"A, cứu ta?" Oreo nhếch môi cười lạnh, so với lúc trước như hai người khác nhau, hất cằm, dùng ánh mắt kiêu ngạo mà liếc nhìn Sở Tịch hai người bọn họ, so với giọng nói trong trẻo trầm thấp từ tính vừa nãy thì bây giờ trong giọng nói mang đầy sự xem thường: "Chỉ bằng ngươi một tên võ giả tông sư cảnh cấp 8, cũng dám nói? Há, còn thằng nhóc này nữa, lớn lên trông thật đáng yêu, nhưng đáng tiếc là bộ dáng gà luộc yếu ớt, có thể làm gì? Nhá, còn trừng ta, là muốn lại cắn ta à ? Ha ha."
(Mỡ: lúc nãy tui để Oreo xưng "tôi" vì còn thân thiện, nay xưng "ta" vì đang bật mode chảnh chó!)
Bằng ánh mắt của một vị thánh cảnh dị năng sư, tự nhiên có thể nhìn ra thực lực và cảnh giới bây giờ của Sở Tịch, Sở Tịch cũng không dựa vào quyền hạn mà che giấu thực lực của mình. Bất quá bởi vì hoàn toàn khác nhau, cho dù là thánh cảnh dị năng sư, cũng không có cách nào liếc mắt một cái nhìn ra Lô Ác Ác tên yêu quái ngoại lai này rốt cuộc có cảnh giới gì.
Lời nói của Oreo vừa thốt ra, thần sắc Sở Tịch cũng thay đổi, mặt âm trầm, ánh mắt sắc bén mà nhìn chằm chằm Oreo, không khách khí nữa: "Ông thật sự không muốn đi?"
Dựa vào tình trạng Oreo bây giờ, chỉ cần Sở Tịch ở bên ngoài cưỡng ép đóng không gian ảo cảnh này, đuổi ý thức thể của y ra ngoài, tại thế giới hiện thực không còn thân thể, ý thức của y sống không qua chốc lát sẽ tiêu tan, thời điểm đó chỉ cần y không muốn chết, sẽ muốn xin Sở Tịch cứu y.
Chỉ có điều bởi vì đối Oreo kính trọng, Sở Tịch mới có thể quyết định mang theo Lô Ác Ác vào, khách khí khuyên y cùng mình cùng đi.
Bất quá sau khi Oreo đối với Lô Ác Ác nhìn bằng ánh mắt và nói ra những lời như thế, Sở Tịch cảm thấy được có một đoạn dây cung trong đầu mình đứt một cái bụp, anh căn bản không cần thiết khách khí với y, trực tiếp động thủ là được, chờ ý thức chuẩn bị hoàn toàn tiêu tán, anh cũng không tin Oreo không thể cầu mình cứu mạng.
"Muốn để ta đi với ngươi, được thôi." Oreo hắc hóa version cười đến độ tùy ý ngông cuồng, ánh mắt vẫn băng lãnh như vực sâu, giọng nói trầm thấp mà âm lãnh: "Đến đánh cho ta phục rồi tính, hai người các ngươi —— "
"Ta nói này cứ trực tiếp đem cái tên này đánh ngất xỉu rồi nhét vào trong hạt châu hông được sao!"
Lúc này giọng Lô Ác Ác đánh gãy lời nói của Oreo, theo đó chính là âm thanh áo bào tung bay và tiếng xé gió . Nếu không phải Sở