Edit + Beta: Mỡ Mỡ
Chương 8:
Một con hươu sừng ngắn cũng không phải nhỏ nhưng lại vừa đủ lấp đầy bụng cho Sở Tịch và Lô Ác Ác. Thịt hươu nướng thơm ngào thơm ngạt làm cho mình ăn muốn nổ bụng, Lô Ác Ác được đút ăn hạnh phúc cực kỳ, ăn xong còn không thèm nhúc nhích mà cứ óc óc o o cọ người vào Sở Tịch, Sở Tịch đi đâu thì cậu cũng đều đi theo như cái đuôi nhỏ, nhưng ngặt nỗi thân thể cậu lớn hơn so với Sở Tịch không chỉ là một chút cho nên thực chất cậu là một cái đuôi to.
Sở Tịch tùy ý cho chú gà trống nhõng nhẽo dính người này đi theo, anh trưng ra cái dáng vẻ hờ hững mà thoăn thoắt dọn dẹp tàn cục, lấp đi vết máu nội tạng rơi xuống, dập lửa, xử lý tấm da thú... Hiệu suất chậm hơn so với thường ngày một tẹo.
"Nơi này có muối không?" Một bên bận luôn tay, Sở Tịch một bên hỏi Lô Ác Ác: "Muối chiết xuất từ thực vật hoặc khoáng vật cũng được, còn một số thực vật có hương vị đặc biệt nữa, nếu có những thứ đó thì mùi vị sẽ tuyệt hơn nữa, mi có hiểu ý ta không?"
Lô Ác Ác vội vàng gật gật đầu, ánh mắt cậu sáng long lanh, trong đầu đã bắt đầu tính toán xem bản thân mình đã từng gặp qua những loại cây cỏ có khả năng làm thành gia vị hay chưa. Cho dù Sở Tịch không hỏi thì cậu chàng Lô Ác Ác nếm được ngon ngọt cũng sẽ lăng xăng đi tìm mấy thứ này, chính bản thân cậu không có kỹ năng nấu nướng cao cấp như vậy của loài người, trước kia thì không để ý lắm, cùng lắm là nếm được một tí cái này cái nọ khi gặp phải thứ mới lạ, bây giờ thì ăn được thịt nướng cứ như cánh cổng thế giới mới được mở toang ra trước mắt.
Mật quả ngọt lịm, cây tiểu đinh gai so với quả dương xỉ càng thơm hơn, rễ cây toản thảo chua chua...Còn nhung hươu ăn cứ như bắp heo, các loại thịt rắn thơm ngào ngạt, thịt sâu béo phì phì nộn nộn...Lô đại vương ngậm ngặt mỏ, cố gắng ngẩng cao đầu thể hiện ra một dáng vẻ kiêu ngạo uy vũ để tránh cho nước miếng theo khóe miệng chảy xuống.
Sở Tịch nghiêng đầu nhìn thấy vệt nước khả nghi lóe lên nơi khóe miệng của cậu, anh cúi đầu bắt đầu chà lau thanh đao của mình rồi thuận miệng hỏi: "Không phải là mi nói được sao? Ác Ác?"
Thật ra Sở Tịch có 23% huyết thống của người cổ di cư, không hề giống các sinh vật có cấu tạo gốc từ carbon phải hấp thu muối khoáng và các yếu tố dinh dưỡng khác, nói về mỹ thực, anh thích ăn vì lạc thú của mình.
Thấy Sở Tịch vẫn chưa buông xuống ánh mắt tinh quang khó lường, Lô Ác Ác vội vàng lắc đầu sau đó vùi đầu dùng mỏ chỉnh sửa lông vũ trên thân mình, đúng là một dáng vẻ tui vô tội tui hông biết gì hết. Dùng họng gà nói tiếng người vừa mệt vừa tốn sức, còn phí phạm yêu lực mô phỏng ra bộ phận phát âm, ngoại trừ lúc hứng thú mà ca hát thì bình thường cậu không muốn nói tiếng người. Về phần biến thành hình người, hình người của mình xấu đau đớn như vậy khiến cho vợ yêu nhìn mà thấy ghét, bây giờ nhìn lại lỡ bị dọa chạy thì làm sao!
"Là nghe hiểu được mà không nói?" Sở Tịch tạm dừng tay chà lau thanh đao, anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lô Ác Ác mà thản nhiên nói: "Mi lúc trước có gọi tên ta."
"Ác...." Lô Ác Ác sượng một chút, trong cái khó ló cái khôn, nghiêng đầu, há mỏ quang quác kêu lên: "Sở Tịch! Sở Tịch! Ác ó! Sở Tịch Sở Tịch ác ác ó ó!"
Vừa kêu lên thì cậu thấy sao mà thuận miệng quá ta, tức thì tâm hồn nghệ thuật lai láng phun trào, Lô đại vương ưỡn ngực thẳng tắp, vỗ vỗ đôi cánh, giọng nói vốn dễ nghe trong nháy mắt liền lạc điệu:
"Sở Tịch ó....ai nha ó ó Sở...Tịch...í a....Sở Tịch Sở Tịch là ai dợ....ai a ai a....vợ yêu hô hô...ha ha"
"Phụt" một tiếng, bắp tay Sở Tịch căng ra, cảm xúc trên mặt không thay đổi nhưng sức chà lau hình như hơi mạnh hơn, tấm da hươu dùng để lau roẹt một cái rách toang. Anh rất tự nhiên vứt miếng da rách xuống đất rồi dùng mũi đao khều lên tấm da thú bẩn hề hề rơi xuống lúc đôi cánh Lô Ác Ác mở ra. Lô Ác Ác đang đắm chìm trong nghệ thuật lia mắt đến mũi đao thì âm thanh lập tức tắt mất.
Lô Ác Ác ngẩng đầu nhìn trời, chân bới bới trên cỏ, giả ngu ....ai u cái đống bẩn thỉu kia là cái gì vậy ta, đại vương ta hổng biết, một chút cũng hông quen mắt, hông quen!
"Ác Ác.' Sở Tịch thu đao cầm tấm da báo gấm trong tay, anh xoay người đi ra ngoài, kêu một tiếng: "Đi thôi, mang ta đến chỗ hồ nước lúc trước."
Nghe sau lưng vọng lên âm thanh nhảy nhót lẫn vào tiếng bước chân bám theo, anh không cần quay đầu lại nhìn cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng vui vẻ tưng tửng của chú gà trống, trên mặt vẫn cứ trơ trơ nhưng khóe miệng khẽ nhếch lên, chỉ biết gọi tên của mình...
Suốt đường đi vô cùng yên bình, Lô Ác Ác dẫn đường phía trước, Sở Tịch đi theo, không hề có một con thú khổng lồ nào lởn vởn muốn nuốt họ vào bụng. Lô Ác Ác cũng xem như là trùm khu này, đám thú khổng lồ địa bàn này đều bị đại vương hiếu chiến đây đánh tan nát, bình thường chỉ còn có đám mèo bự có tập tính kì quái mới chú ý đến chù gà hoa mơ này. Việc Lô Ác Ác đại phát thần uy hạ nốc ao con T – Rex trong cuộc chiến đấu cách đây không lâu thì bây giờ cả đám mèo bự cũng trốn mất tăm.
Vẫn đi đến ven hồ nhưng lại không thể đánh nhau một trận, Lô Ác Ác có hơi chút cảm thấy lạc long, cho nên cậu chỉ có thể một đường thẳng mà đi tới, cái đầu quẹo qua một bên ngẩng cao, cậu thong thả đi vượt lên trước vài bước so với Sở Tịch, móng vuốt "không cẩn thận" đâm thủng một lỗ trên thân cây chắn phía trước, cậu chàng muốn biểu diễn sức mạnh oai phong của mình.
Dường như không để ý đến màn khoe mẽ của Lô Ác Ác, Sở Tịch vừa quan