Edit + Beta: Mỡ Mỡ
Chương 9:
Ánh mắt sùng bái của Lô Ác Ác "chíu chíu chíu" bắn về phía Sở Tịch, còn Sở Tịch thì quay người hướng đến bên hồ mà đi tới, đi được hai bước thì dừng lại, anh nhanh chóng quay về cạnh chiếc thùng, rút ra một tấm kim loại màu bạc.
Ngón tay anh đùa nghịch vài cái, tấm kim loại nọ liền biến thành một cuộn hình tròn đường kính khoảng một mét tám, dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh kim.
Loại cuộn tròn này ở thị trường Liên minh rất phổ biến, là một loại đồ chơi dựa theo dị năng giả nhỏ tuổi hệ thú phác thảo ra, nghe nói là từ một ít tài liệu từ lịch sử địa cầu cổ đại mà chế tác theo, sau này loại đồ chơi tên "vòng lăn" này bởi vì được phục cổ mà nổi tiếng một thời gian, dị năng giả hệ thú đã thành niên có khi biến thành hình thú mà lăn lăn vòng đi chơi.
Khi Sở Tịch tạo nên vòng lăn lấp lánh ánh sáng, Lô đại vương không tiền đồ dán thẳng mắt vào đăm đăm. Sở Tịch đẩy cho vòng lăn lăn đi vài vòng sau lại đưa vòng lăn cho cậu, mặt vô cảm nói: "Cái này là vòng lăn, cho mi đấy, cứ lăn như vậy mà chơi."
(Mỡ: chắc là cái trò đẩy cái vòng lăn lăn hồi xa xưa mình chơi ấy nhỉ)
Lô Ác Ác vươn vuốt phải ra vuốt lên trên vật nọ một cái, vòng lăn sáng long lanh liền lăn về phía trước với tốc độ tia chớp, cậu vội vội vàng vàng vỗ cánh đuổi theo, chân vuốt, cánh chụp xuống, cụng đầu, cậu vô sự tự thông mà tự sáng tạo riêng cho mình nhiều cách chơi khác nhau, sau một hồi lâu chơi vui vẻ quên lối về tựa như chú ngựa thoát cương.
Sở Tịch không cho rằng cái loại đồ chơi ngốc nghếch này có giá trị gì, nhưng mà, nhìn một chú gà trống hoa mơ cực lớn vui mừng hớn hở lăn lăn ngược lại rất có lạc thú. Trong khoang cách ly chỉ có duy nhất một khối năng lượng trung tâm bằng hợp kim màu bạc quý hiếm nhất tính dẻo, dễ dát mỏng và kéo dài, vậy mà bị anh đem làm đồ chơi trêu gà.
Nói xong, Sở Tịch liền thả người nhảy ùm một cái xuống hồ, anh tựa như một con cá lớn linh hoạt bơi ra giữa hồ. Chiếc chiến hạm đột kích loại nhỏ của anh rơi xuống cái hồ này, anh nhất định phải lặn xuống điều tra cho rõ ràng, số đồ vật có giá trị khẳng định nhiều hơn so với khoang cách ky khẩn cấp.
Trong hồ cực kì yên tĩnh, mặt hồ bị bao phủ và sưởi ấm bởi ánh mặt trời đến vui vẻ ấm áp, nhưng càng lặn xuống thì nước hồ càng ngày càng lạnh, chung quanh cũng càng ngày càng mờ, khẳng định là sâu không thấy đáy. Sở Tịch ỷ vào thể chất đặc thù của mình, anh vẫn lặn sâu xuống bên dưới, nhưng mãi đến độ sâu mà sức chịu đựng áp lực nước của cơ thể anh đã tới hạn thì phía dưới vẫn là một vùng tăm tối, vốn không nhìn được đáy hồ thì nói gì đến nhìn thấy tàu chiến dưới đáy.
Sở Tịch lại cắn răng lặn xuống một đoạn nữa và rồi cuối cùng không thể không dừng lại, cơ bắp cả người căng chặt, bắp thịt dưới áp lực hơi nhô lên, cho dù có khả năng hô hấp dưới nước nhưng với năng lực thân thể bây giờ thì anh tuyệt đối không thể lặn xuống tiếp nữa.
Khắp nơi một mảnh đen kịt, nước hồ trong trẻo sạch sẽ đến lạ kỳ, không cảm nhận được một vật sống nào, thậm chí cả xác chết của động vật do trùng kích chiến hạm tạo ra khi rơi xuống cũng không thấy đâu. Tình trạng này có chút quỷ dị khiến Sở Tịch sinh ra lòng kiêng kị, anh cân nhắc một chút rồi quyết định bơi về.
Mà lúc này ở ven hồ, mắt thấy Sở Tịch trầm mình xuống hồ lâu như vậy mà chưa có lên, Lô Ác Ác gấp đến độ xoay mòng mòng, cũng không chơi bên trên nữa, cậu đứng một bên rướn cổ như muốn hướng cả người về phía trước nhìn cho rõ, nhưng chỉ thấy hồ nước một mảnh sâu thẳm, chút xíu động tĩnh cũng không có.
Vợ sẽ không gặp phải nguy hiểm gì chứ? Hồ này sâu như vậy, trước giờ vẫn luôn bí ẩn, nói không chừng nơi đáy hồ có thứ gì đó lợi hại lắm, Lô Ác Ác càng nghĩ càng thấy run lẩy bẩy từ sâu trong tâm can.
Không được, đại vương ta phải đi xuống xem một chút! Có cái chi đáng sợ cơ chứ, không phải chỉ là bơi lội thôi sao, chân đạp một cái cánh quạt một phen, không lẽ đường đường là một con đại yêu lại bị chết đuối!
Cậu đánh liều nhấc móng bước về phía trước đi vào trong hồ, run lẩy bà lẩy bẩy định lặn vào hồ tim người, nhưng nước mới chỉ tới ngực, cặp đùi gà cường tráng đã run lên.
Lô đại vương không sợ trời không sợ đất đánh nhau tuốt, thế mà lại không biết bơi, là chú gà trống trên cạn có chứng sợ nước nghiêm trọng, mới ngâm nước một lát thì chân muốn tê rần hết rồi.
"Ác...cô....ùng ục...."
Mới vừa ngoi lên mặt nước, Sở Tịch lại nghe một tiếng gáy quái dị. Anh nhanh chóng bơi đến hướng phát ra âm thanh kia, ngay lập tức thấy cách đó không xa, một con gà trống hoa mơ bay nhảy giữa hồ, cái kiểu bơi lội buông thả trông hơi hơi giống như bơi nghiêng, mới bơi về phía trước một khúc lại chìm xuống ùng ục uống mấy ngụm nước vô bụng, sau đó lại tiếp tục lấy tư thái giương nanh