Chương 88
Edit + Beta: Mỡ Mỡ
"Người nuôi gà nói cho ta biết." Lô Ác Ác trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng, cả người ngồi đè trên người Sở Tịch, cứ thế mà đáp trả, "Ông ấy nói anh biết sẽ không cần ta nữa, ồ, anh mới vừa nói cái gì dợ?"
"Không nói gì, em trước hết thả ta đã." Sở Tịch mặt tối sầm lại, muốn anh lặp lại câu mới vừa nói kia một lần nữa, không bằng gϊếŧ anh luôn còn hay hơn, còn có, Sở Tịch anh đã nhớ kỹ cái người cho gà ăn này rồi!
Lô Ác Ác buông tay ra, vươn mình lăn xuống tới mé trong giường lại lăn đến kế bên Sở Tịch, đôi mắt nhìn chằm chằm Sở Tịch chống tay trên giường ngồi dậy, trong miệng đắc ý mà lẩm bẩm: "Ta nghe rồi nha, anhnói ước gì được làm vợ ta nề! Chậc chậc —— Sở Tịch —— chậc chậc —— "
Nói luyên thuyên, Lô Ác Ác lại không nhịn được mà sáp lại chỗ Sở Tịch, đem đầu vùi vào cổ Sở Tịch, cọ một cái, từ trong thanh quản phát ra tiếng lẩm bẩm mềm nhẹ.
Vì dời đi sự chú ý của cậu, Sở Tịch lấy ra một hạt châu màu trắng từ trong túi, nói rằng: "Ác Ác, em xem đây là cái gì?"
Lô Ác Ác dính tại trong lồng ngực của anh, nghiêng mặt sang bên nhìn, đôi mắt lập tức sáng rỡ, là Định Mạch châu!
Cậu đột nhiên ngồi thẳng lên, đôi mắt cũng mở lớn nhìn chằm chằm hạt châu trong tay Sở Tịch, rõ ràng là cái bộ dạng thèm nhỏ dãi, lại vờ vịt chống đỡ thành bộ dạng đứng đắn mà hỏi Sở Tịch: "Hạt châu này dùng xong không phải là trả lại cho Thương Lẫm sao?"
Lô đại vương mới sẽ không cướp đồ của đàn em, rất là không có tiền đồ, mà í, nếu như là vợ thích, thì lấy thôi, đàn em nếu dám không nghe lời vậy thì đánh một trận là được rồi!
"Nghĩ gì thế!" Sở Tịch đem hạt châu đưa trước chóp mũi cậu, hai mắt hơi híp nhìn cậu vì nhìn chằm chằm hạt châu mà một đôi mắt to tròn đen bóng nhìn sững sờ trừng thành mắt gà chọi, trầm giọng nói: "Đây là giao dịch giữa ta cùng Thương Lẫm, nó chủ động trao đổi cho ta. Muốn không?"
"Ừm!" Lô Ác Ác vươn tay chụp lấy hạt châu trên chop mũi, lại chụp trớt quớt.
Sở Tịch thu tay về, kẹp hạt châu giữa ngón tay thưởng thức, nhìn Lô Ác Ác đang tha thiết mong chờ nhìn mình, nhàn nhạt nói: "Vậy em phải đáp ứng ta một chuyện mới được."
"Ừa! Ừa!" Lô Ác Ác không hề nghĩ ngợi liền gật đầu, ánh mắt vẫn luôn dính vào hạt châu, Định Mạch châu giữa các ngón tay chuyển tới chuyển lui, đôi mắt của cậu cũng chuyển lui chuyển tới theo.
"Em phải đáp ứng ta, sau này không được gọi ta là vợ (tức phụ)." Động tác trên tay Sở tịch dừng lại, lúc nói hai chữ "tức phụ", rất hàm xúc mà nghiến răng nghiến lợi, "Bất luận là ở trước mặt người ngoài, hay lúc chỉ có hai chúng ta, đều không thể gọi."
"Ừa!" Lúc này Lô Ác Ác đáp ứng vẫn là rất thoải mái, cái đầu gật gật như gà mổ thóc, chẳng qua là gọi trong thâm tâm thôi, so với trước đây y chang, cậu đã quen.
Nhìn cậu đáp ứng thống khoái như vậy, Sở Tịch trái lại càng đen mặt hơn, đột nhiên hôn môi Lô Ác Ác một cái, thanh âm trầm thấp từ trong thanh quản phát ra: "Trước để ta dạy cho em biết ai mới là vợ nhé."
"A a... A..."
Sự tiếp xúc mềm mại mà nóng bỏng trên môi xảy ra trong phút chốc, phảng phất có vạn ngàn ánh lửa đột nhiên nổ tung, đem suy tư của hai người đều nổ thành từng mảnh vỡ nóng cháy.
Lô Ác Ác xưa nay đều chưa cảm nhận qua cái cảm giác này, trong hơi thở đều là khí tức của người khác, xúc cảm mềm mại vương trên môi, ướŧ áŧ mà thiêu đốt. Cậu trợn tròn đôi mắt, lỗ chân lông trên người giống như đều nở ra, nhiệt huyết dâng lên não, tim đập bang bang giống như sắp nhào ra khỏi lồng ngực.
Từng luồng cảm giác tuyệt vời khó có thể hình dung theo làn môi bị mút gặm tràn đến, lan tràn đến toàn thân, khắp toàn thân từ trên xuống dưới mỗi một tấc đều đang kêu gào, xao động.
Cậu sắp không thể thở nổi.
Say mê với nụ hôn này không chỉ có Lô Ác Ác, Sở Tịch cũng hơi không khống chế được. Anh hoàn toàn không có cách nào khống chế chính mình, dùng sức cọ sát trên môi Lô Ác Ác, tim co rút nhanh, tư duy cuồng loạn, như đánh trống reo hò muốn đem người này nuốt vào bụng.
"Ưʍ..."
Không thở nổi, Lô Ác Ác theo bản năng giãy dụa giơ tay muốn đẩy Sở Tịch ra, môi cũng bị mút cắn đến ngứa ngáy nóng bỏng, từ hai má đến bên tai đều hồng thấu. Nhịp thở của Sở Tịch cũng rối loạn, thở hổn hển một cách nặng nề, một tay nắm chặt cái tay định đẩy mình ra của Lô Ác Ác, mười ngón đan nhau chặt chẽ, một cái tay khác vững vàng đỡ gáy Lô Ác Ác, khác nào một con mãnh thú ép không cho con mồi của mình một lối thoát.
"Ác Ác... Đừng nhúc nhích..." Giọng Sở Tịch khàn khàn mà trầm ấm, thì thầm bên tai Lô Ác Ác, khiến cho tai Lô Ác Ác càng nóng cháy, ý thức cũng hỗn loạn hơn, mới vừa còn muốn đẩy cái người khiến mình không thở nổi ra, hiện tại lại theo bản năng chủ động bắt lấy môi Sở Tịch, bất mãn mà mềm mại kêu: "Ưʍ...còn muốn nha... "
Đôi môi chủ động dâng đến dụ người cực kì, Sở Tịch làm sao có khả năng từ chối, anh cười nhẹ một tiếng, ngậm lấy nó, lần này không chỉ là ngậm mút khẽ cắn liếʍ ɭáρ, mà là men theo tách mở đôi môi đi sâu vào trong, bắt được đầu lưỡi trúc trắc vụng về, lập tức liền chặt chẽ cuốn lấy nó, thoả thích chà đạp bừa bãi tàn phá, chiếc lưỡi cùng hai hàm răng đều không được buông tha, tại mỗi nơi đều lưu lại dấu vết của chính mình.
Môi lưỡi quấn quýt, hai chân Lô Ác Ác bất tri bất giác mà quấn trên người Sở tịch, một cái tay bị Sở Tịch nắm chặt mười ngón giao nhau, một cái tay khác không chịu cô đơn, ôm lấy eo Sở Tịch, ôm chặt anh, rõ ràng mang theo ý