Edit & Beta: Tiểu Vu
Cố Vũ nhìn kết quả tìm kiếm thập phần buồn bực, tại sao Diệu Huy Tinh có sáo mà lại không bán?
Cậu click vào mục từ 'cây sáo': Nhạc cụ thổi ngang, phát hiện tại trạm canh gác, phương pháp diễn tấu đã thất truyền, sáo còn tồn tại gần nhất là sáo trúc hiện đang bảo tồn tại viện bảo tàng lịch sử đô thành.
Cố Vũ khó nén kinh ngạc, cách làm sáo trúc rất đơn giản, kinh phí thấp lại dễ mang theo là nhạc cụ rất dễ truyền thừa, tại sao lại có thể thất truyền được?
Cậu mím môi, người cậu quen biết ở hiện đại xác thật càng thích học dương cầm, đàn ghi-ta linh tinh, người học thổi sáo không nhiều lắm.
"Cậu cảm thấy hứng thú với sáo?" Sino đảo mắt qua tư liệu về sáo xuất hiện trên màn sáng của cậu.
Cố Vũ gật gật đầu, đánh chữ: "Tôi muốn mua trúc."
Sino nhướng mày: "Trúc?"
"Ừ, làm sáo."
Sino kinh ngạc: "Cậu biết làm?"
Cố Vũ cười rộ lên: "Ừ, không khó."
Không khó? Sino thần sắc phức tạp: "Cậu biết thổi?"
Cố Vũ gật đầu, thấy hắn kinh ngạc lại đánh chữ: "Rất đơn giản, nếu anh muốn học tôi có thể dậy anh."
Sino không hề tự hỏi, lập tức gật đầu: "Muốn học."
Chỉ cần có chữ 'dạy' này, cả hai rất có khả năng cần tiếp xúc trực tiếp, hắn làm sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy!
Đôi mắt Cố Vũ hơi cong có thể làm chút gì vì Sino, cậu rất vui vẻ.
Cậu ở trên mạng mua ống trúc và dụng cụ cần dùng đến, toàn bộ cậu chỉ chọn nguyên liệu giá rẻ nhất.
Sino nhìn lướt qua: "Không cần tiết kiệm tiền, mua tốt nhất."
Cố Vũ: "Không cần nhiêu đây đủ rồi," cậu mím môi, "Hiện tại tôi không có tiền, trước mượn của anh chờ tôi kiếm được tiền khẳng định sẽ trả cho anh."
"Cậu tùy tiện dùng, không cần trả." Sino thật bất đắc dĩ, tiểu bạn lữ của hắn xài tiền của hắn là thiên kinh địa nghĩa tại sao lại không muốn!
Cố Vũ vẻ mặt nghiêm túc: "Phải trả lại."
Tốc độ chuyển phát nhanh ở Diệu Huy Tinh rất nhanh, không đến nửa tiếng, đồ Cố Vũ mua đã đưa đến.
Cậu ngồi xếp bằng trên mặt đất ở phòng khách, nghiêm túc cầm thước đo đo bán kính của ống trúc, cẩn thận đo lường khoảng cách xác định phần đuôi, cẩn thận khoan.
Cậu hết sức chăm chú đo, khoan, Sino ở bên cạnh vẫn luôn nhìn cậu, cậu đều không có phân tâm.
Cuối cùng đem lỗ thoát khí, lỗ thổi làm tốt, đôi mắt cậu cong cong.
"Làm xong?" Tầm mắt của Sino rơi xuống bàn tay thon dài cầm sáo trúc của cậu, thoảng qua vết chai mỏng trên tay cậu, nhíu nhíu mày.
Giống cái tự nhiên trời sinh nên được yêu thương bảo hộ, tiểu bạn lữ của hắn rốt cuộc đã tao ngộ chuyện gì?
Cố Vũ đánh chữ: "Còn chưa đâu, sắp xong rồi."
Cậu lúc này mới phát hiện đèn trong phòng đã sáng lên, vội vàng đưa mắt nhìn ra bên ngoài, sắc trời đã hơi tối.
Sino hỏi: "Đói chưa? Không bằng đi ăn cơm trước đi."
Mấy ngày nay Cố Vũ đã phát hiện, thời gian Sino dùng cơm rất cố định, cậu không muốn bởi vì cậu mà sinh hoạt của Sino bị quấy rầy, lập tức gật đầu, buông sáo trúc xuống.
Bữa tối rất phong phú, sau khi Cố Vũ buông đũa Sino lại bắt cậu uống thêm một chén canh.
Sau khi ăn xong, hai người tản bộ trên mặt cỏ.
Sắc trời đã tối, đèn ban đêm bên ngoài biệt thự sáng lên khiếm tầm nhìn rất tốt. Buổi tối không có mặt trời chiếu sáng so với ban ngày thoải mái hơn rất nhiều, trên màn trời ám sắc che kín rất nhiều ngôi sao, rất xinh đẹp.
Tiêu thực xong, Cố Vũ trở lại phòng khách tiếp tục làm sáo, Sino thì ở bên ngoài biệt thự chạy bộ.
Cố Vũ dùng giấy nhám cẩn thận mài giũa sáo trúc, cuối cùng đánh bóng lỗ sáo, dán kỹ lưỡi gà.
Sau khi làm xong, cậu thổi thử âm, âm rất chuẩn, khóe miệng cậu nhếch lên. Từ nhỏ đến lớn cậu đã làm rất nhiều sáo, sau khi lên cao trung thì chưa bao giờ làm thất bại.
Lúc này bạch hổ thật lớn chạy vào nhà, đôi mắt Cố Vũ trừng lớn, nhịp tim thoáng chốc đình chỉ.
Bạch hổ tới trước mặt Cố Vũ trong chớp mắt biến thành Sino, Sino nhìn cây sáo trên tay cậu: "Âm sắc rất đặc biệt."
Cố Vũ nhẹ thở ra một hơi, tuy rằng trong lòng từng có phỏng đoán nhưng cậu vẫn bị hoảng sợ, cậu bình ổn lại nhịp tim, mới lạ nhìn Sino, đánh chữ hỏi: "Anh là bạch hổ?"
Sino nhướng mày: "Bạch hổ? Đó là dã thú, ta là giống đực tộc bạch thái khắc."
Cố Vũ sửng sốt, xem ra cách gọi hình thái động vật của thú nhân và hiện đại không giống nhau.
Sino đánh giá cậu: "Cậu không thể phân chia dã thú và thú nhân sao?"
Cố Vũ gật gật đầu.
Sino: "Trên người dã thú không có mùi hương tuyến thể ngay cả hổ cái cũng không thể biến thành người. Cậu không phải người Tinh Minh đúng không?"
Cố Vũ lại gật đầu lần nữa, mím môi, đánh chữ giải thích: "Quê nhà của tôi rất xa xôi không phải cùng một thế giới với nơi này."
Sino kinh ngạc không thôi, bất quá Diệu Huy Tinh đã sớm có khái niệm về thế giới song song, trình độ tiếp thu rất cao, xoa xoa đầu của Cố Vũ: "Hoan nghênh đến Diệu Huy Tinh, nơi này sẽ là nhà mới của cậu."
Cố Vũ cảm động cười cười, lắc lắc sáo trên tay: "Anh nghe qua chưa?"
Sino lắc đầu: "Đến nay vẫn chưa có tư liệu liên quan lưu truyền."
Vậy xem ra, niên đại sáo thất truyền đã rất lâu.
Cố Vũ rất thích tiếng sáo nên cảm giác tiếc cho Sino, đôi mắt cậu sáng lấp lánh: "Chờ anh rèn luyện xong, tôi thổi một khúc cho anh nghe."
"Được." Sino vội vàng đáp ứng thấy Cố Vũ thu thập rác vụn, hắn giữ chặt tay Cố Vũ, "Vòng tròn lớn sẽ xử lý, cậu ra mặt cỏ ngồi một lát."
Vòng tròn lớn di chuyển tới trước mặt hai người, bắt đầu quét dọn.
Cố Vũ đỏ mặt đem tay rút ra, cầm sáo trúc bước nhanh ra đại sảnh.
Trong mắt Sino hiện lên ý cười, bộ dạng tiểu bạn lữ thẹn thùng thật đáng yêu!
Hắn biến thành bạch hổ chạy ra phòng khách, một đường chạy đến ngồi trên mặt cỏ trước mặt Cố Vũ dùng cái đầu cọ cọ cánh tay của Cố Vũ.
Cố Vũ theo bản năng giơ tay xoa sườn cổ của bạch hổ, mới nhớ tới bạch hổ là Sino, cậu vội đỏ mặt thu hồi tay.
Tâm tình bạch hổ cực tốt lắc lắc cái đuôi, quay người chạy vào rừng cây bên phải, đại khái ba phút sau lại từ rừng cây bên trái chạy ra tới.
Vì thế Cố Vũ ngồi xếp bằng trên mặt cỏ tiến vào Tinh Võng, xem tin tức liên quan đến Diệu Huy Tinh.
Nửa giờ sau, bạch hổ chạy đến trước mặt Cố Vũ nằm sấp xuống, cọ cọ sườn mặt của Cố Vũ.
Cố Vũ một bên né tránh một bên nhịn không được cười, xoa nhẹ ở phần cổ của hắn, đánh chữ: "Đừng quậy, ngứa."
Bạch hổ nằm dựa vào cậu không lại quậy cậu nữa, cái đầu đặt trên chân trước, đôi mắt lam xinh đẹp nhìn chằm chằm cậu.
Cố Vũ cười cười với hắn, dáng vẻ bạch hổ đặc biệt ngoan cùng với hình tượng hung mãnh của hắn hình thành tương phản, rất manh.
Điều này làm cậu không quẫn bách nữa, nếu đổi lại là hình người chỉ sợ cậu đã sớm đỏ mặt luống cuống.
Cậu cằm ngang sáo trúc đặt bên môi, nhắm mắt lại, ngón tay vừa động, giai điệu nhẹ nhàng thoáng chốc vang lên.
Biểu tình của Cố Vũ nhu hòa, khóe miệng không tự giác mang theo cười nhẹ, ngón tay xinh đẹp nhẹ nhàng linh hoạt ấn xuống nâng lên, giai điệu tự nhiên đơn thuần chất phác chảy xuôi.
Bạch hổ nhắm mắt, hắn cảm thấy một loại bình yên khó có được, ngay cả tâm hồn đều tĩnh lặng lại, thoải mái đến làm hắn muốn hừ nhẹ.
Hắn biến trở về hình người nhìn Cố Vũ, khuôn mặt trắng nõn của Cố Vũ dưới ánh đèn phảng phất như phủ một tầng lụa mỏng màu trắng, mềm mại lại mỹ lệ làm hắn nhịn không được muốn tới gần.
Tầm mắt hắn rơi xuống trên môi của Cố Vũ rốt cuộc dời không ra được, khi thổi sáo, cánh môi lúc nào cũng