Ở bên ngoài phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, Giản Tùng Mặc chỉ nghe được tiếng tích tắc của kim đồng hồ, sống như cái xác không hồn hai năm qua, thời gian trở thành sự dày vò.
Nhớ tới đoạn ghi âm trong điện thoại Tần Nhiễm khóc lóc lên án, trái tim Giản Tùng Mặc như ngâm trong axit sunfuric, cào xé tim gan, rồi lại không biết làm thế nào để dừng sự đau đớn này lại.
Hương thơm của hạt dẻ còn lưu lại trên đầu ngón tay, lan tỏa trong không khí.
Giản Tùng Mặc nhớ rõ, khi còn bé mỗi lần đến nhà Tần Nhiễm, lần nào cũng thấy trong tay hắn cầm hạt dẻ, cố sức bóc ra, sau đó ăn vui vẻ.
Bây giờ Tần Nhiễm, vẫn thích hạt dẻ như trước, nhưng lại không bao giờ lộ ra vẻ mặt tươi cười đơn thuần như vậy nữa.
Diệp Vân Thâm cùng Giản Tùng Mặc, giống như hai gói hạt dẻ, Tần Nhiễm ngoài ý muốn nếm được gói đầu tiên, sau khi ăn no nê, lại mở tiếp gói thứ hai, nhưng hắn không còn muốn ăn nữa. Những gì trong trí nhớ Tần Nhiễm lưu lại, vĩnh viễn đều là hương vị của gói đầu tiên.
Giản Tùng Mặc muốn nói cho Tần Nhiễm, hắn ôn nhu hơn Diệp Vân Thâm, yêu hắn hơn Diệp Vân Thâm, có thể cho hắn một cơ hội hay không?
Nhưng khi lời nói vừa thốt ra đến môi, Giản Tùng Mặc lại nuốt trở vào, không phải vì sợ bị thương, mà là sợ lại làm đau lòng Tần Nhiễm một lần nữa.
Giản Tùng Mặc không ngủ một đêm, nhìn hắn lấy đêm nghênh đón sáng sớm, ánh sáng yếu ớt tràn trên lối đi u ám, hạt bụi nhỏ trôi lơ lửng ở không trung, bức tranh tĩnh mịch đẹp đẽ gần như khiến cho người ta quên đi người trong phòng bệnh che dấu đau khổ.
Hôm nay là ngày Diệp Vân Tô xuất viện, Giản Tùng Mặc đứng ở cửa bệnh viện ngăn Diệp Vân Thâm lại.
Sau cuộc gặp mặt với Tần Nhiễm ngày hôm qua, Diệp Vân Thâm luôn bơ phờ, lúc này nhìn thấy Giản Tùng Mặc, giọng điệu yếu ớt làm người ta vừa liếc liền thấy sự mệt mỏi của hắn: "Có chuyện gì sao?".
Giản Tùng Mặc nhàn nhạt liếc qua Diệp Vân Tô cùng đứa bé trong ngực hắn, sau đó đưa mắt nhìn về phía Diệp Vân Thâm: "Có việc, nhưng ở chổ này hơi bất tiện".
Diệp Vân Thâm không rõ Giản Tùng Mặc muốn tìm hắn có chuyện gì, nói với Diệp Vân Tô cùng Lục Khiên: "Các ngươi lái xe trở về trước đi, lát nữa anh bắt xe về".
Diệp Vân Tô cùng Lục Khiên bước ngang qua trước mặt Giản Tùng Mặc, Giản Tùng Mặc đột nhiên lên tiếng: "Có thể cho tôi nhìn đứa bé một chút sao?".
Lục Khiên muốn từ chối, nhưng Diệp Vân Tô lại đồng ý trước: "Được".
Diệp Vân Tô nhẹ nhàng vén chăn trên người hài tử ra, Giản Tùng Mặc nhìn kỹ, trên môi nở nụ cười yếu ớt có vài phần cười giễu, hắn thờ ơ lạnh nhạt mà tán dương: "Rất đẹp".
Đưa bé này là người đã lấy nửa cái mạng của Tần Nhiễm.
Giản Tùng Mặc xoay người, nói với Diệp Vân Thâm: "Đối diện có một quán cà phê, đi đến đó".
Vào quán cà phê, Giản Tùng Mặc liền lấy hộp thuốc lá từ trong túi áo ra, và hỏi thăm nhân viên phục vụ: "Có gạt tàn thuốc không?".
Nhân viên phục vụ sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: "Có".
"Phiền cô lấy cho tôi một gạt tàn với một tách Cappuccino đậm đặc không đường, cám ơn" Giản Tùng Mặc lấy bật lửa ra, ưu nhã châm điếu thuốc, hơi nheo mắt hỏi, "Anh uống gì?".
Mùi thuốc lá cay nồng làm Diệp Vân Thâm sặc ho nhẹ một tiếng, hắn xua tay thổi bay làn khói mù mịt: "Một tách espresso, cám ơn".
"Được, hai vị xin chờ một chú".
Sau khi nhân viên phục vụ đi, Diệp Vân Thâm không chờ được nữa mở miệng, muốn nhanh chấm dứt cuộc nói chuyện không vui vẻ này: "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì? "
"Ly hôn với Tần Nhiễm" Hai con ngươi Giản Tùng Mặc cụp xuống, giọng điệu yếu ớt cảm giác như không để ý tới.
Diệp Vân Thâm nở nụ cười, lời nói như đao súng: "Tình cảm giữa tôi với Tần Nhiễm, không tới phiên cậu khoa tay múa chân, tôi cho rằng lần trước đã nói đủ rõ rồi".
"Vậy sao?".
Giản Tùng Mặc không mặn không nhạt hỏi ngược lại một câu, sau đó lấy điện thoại di động đặt lên mặt bàn, mở ra đoạn ghi âm hắn đã nghe đi nghe lại cả đêm, thanh âm Tần Nhiễm lã chã - chực khóc từ từ vang lên.
Diệp Vân Thâm, tôi yêu anh....yêu đến mức mà đêm tân hôn anh gọi tên người khác một cách trìu mến, nhưng tôi không hề quan tâm....
Nhưng, sao anh có thể nhẫn tâm như vậy....cướp đi đứa con của tôi, nó là thứ duy nhất ràng buộc chúng ta....tất cả đều do anh tự hủy hoại......
Trong nháy mắt, sắc mặt Diệp Vân Thâm dần trắng bệch, hắn rất muốn xóa bỏ
đoạn ghi âm đau đớn nhân tâm kia, lại bị Giản Tùng Mặc nhanh tay lẹ mắt giành lại điện thoại.
Giản Tùng Mặc tắt ghi âm, kẹp điếu thuốc lá giữa hai ngón tay, phun ra một vòng khói, lập lại lời của mình một lần nữa: "Ly hôn với Tần Nhiễm".
"Cậu uy hiếp tôi? Nếu như Tần Nhiễm biết cậu lén ghi âm, chỉ sợ sẽ không tha thứ cậu" môi mỏng tái nhợt của Diệp Vân Thâm ấn thành một đường thẳng sắc bén, con ngươi đen láy nổi lên lửa giận.
"Tôi vốn không phải người tốt, cũng không muốn làm người tốt" Giản Tùng Mặc chẳng thèm quan tâm đến cái gọi là chính nhân quân tử của Diệp Vân Thâm, "Thứ tôi muốn có được, tôi sẽ không từ thủ đoạn"
"Cậu nghĩ chỉ một đoạn ghi âm lại có thể làm tôi ly hôn sao? " Diệp Vân Thâm xiết chặt hai nắm đấm, hàm răng hầu như muốn cắn nát.
"Anh có thể kiên quyết không ly hôn" Giản Tùng Mặc cười một tiếng, tựa hồ hắn hoàn toàn không có ý uy hiếp Diệp Vân Thâm, "Nếu như anh không ngại để cho Diệp Vân Tô biết chuyện này".
"Cậu dám——".
"Tôi không muốn lặp lại những gì đã nói" Giản Tùng Mặc nhẹ nhàng nhíu mày, đáy mắt đen láy như chứa bầu trời đầy sao vô tận, làm cho người ta không đoán ra được gì, "Tôi không phải chính nhân quân tử, tôi chỉ muốn có Tần Nhiễm".
Diệp Vân Thâm nhìn chằm chằm