Có yêu sao? Hay là chưa từng yêu?
Mặc kệ có yêu hay không, miễn cưỡng là thật, đau lòng cũng là thật, Diệp Vân Thâm tránh được đáp án Tần Nhiễm muốn biết nhất: "Tần Nhiễm, chúng ta còn trẻ......"
"Còn trẻ? Diệp Vân Thâm, anh có thấy được hai năm qua tôi đã lãng phí như thế nào sao?".
Cho đến giây phút sinh tử, tôi mới biết được ai là tình yêu chân thành vĩnh viễn trong lòng hắn.
Biết rõ lựa chọn của Diệp Vân Thâm ở ngày khó sinh hôm đó, Tần Nhiễm vẫn còn ngây ngốc, cho rằng hai năm qua sống chung với nhau có thể đổi lấy một chút lòng thương hại của Diệp Vân Thâm.
"Em cảm thấy ở cùng với anh hai năm là lãng phí sao? " Diệp Vân Thâm chưa bao giờ nghĩ tới Tần Nhiễm lại cho rằng hôn nhân của bọn họ là như thế, mặc dù hai năm qua đối với hắn chưa bao giờ hạnh phúc.
Tần Nhiễm nhìn thẳng vào Diệp Vân Thâm, giống như muốn nhìn thấu đáy lòng của người kia: "Diệp Vân Thâm, người trong lòng của anh rốt cuộc là ai?".
Diệp Vân Thâm mấp máy môi, sắc mặt hơi trắng bệch: "Em đã nói là không quan tâm".
"Tôi không quan tâm......Ha ha, tôi không quan tâm......" Nụ cười của Tần Nhiễm chuyển từ ảm đạm sang không cam lòng, con ngươi của hắn sâu thẳm đến đáng sợ, mang theo oán hận dữ tợn phảng phất có thể ăn tươi nuốt sống Diệp Vân Thâm, "Thời điểm Diệp Vân Tô gả cho Lục Khiên, anh có quan tâm không......? Đau lòng sao? Cảm thấy không cam lòng sao?".
Lời nói của Tần Nhiễm phá vỡ mọi bình tĩnh của Diệp Vân Thâm, gương mặt lạnh lùng xuất hiện sự bối rối, lời nói trở nên khó hiểu: "Em......Làm sao, em......"
"Có phải anh muốn hỏi tôi làm sao lại biết hay không?" Thần sắc Diệp Vân Thâm bối rối như vậy, Tần Nhiễm chỉ thấy vào ngày khó sinh hôm đó, "Trong hai năm qua, anh để cho tôi tranh giành vị trí trong lòng anh ......Tôi tranh giành như thế nào? Tôi lấy cái gì để tranh giành? Hắn là em trai chảy chung dòng máu với anh!".
Bốn chữ chảy chung dòng máu trực tiếp đả kích vào đáy lòng Diệp Vân Thâm, hắn không nhớ rõ là bắt đầu từ khi nào, tình cảm đối với Diệp Vân Tô dần dần biến chất, không còn là tình anh em đơn thuần nữa, hy vọng một đời một thế cùng Diệp Vân Tô không rời nửa bước.
Ngày diễn ra hôn lễ của Diệp Vân Tô, trái tim của hắn giống như bị xé nát, tất cả tình cảm của hắn chỉ là mơ tưởng, người mình quan tâm nhất lại rơi vào tay kẻ khác. Nếu như đời này không thể cùng một chổ với Diệp Vân Tô, vậy hắn kết hôn với ai thì có ý nghĩa gì? Chẳng qua là để cho người ngoài xem mà thôi.
Diệp Vân Thâm thừa nhận, đáp ứng kết hôn với Tần Nhiễm, chỉ vì muốn thử một đoạn tình cảm mới, quên đi thời gian đã từng ở chung với Diệp Vân Tô.
Hai năm qua, Tần Nhiễm vô cùng quan tâm hắn, tất cả hắn đều nhìn thấy nên cũng không thể thờ ơ mãi được .Một cái nhíu mày một nụ cười mỉm cũng củaTần Nhiễm dần dần xoa dịu vết thương trong lòng của hắn đối với Diệp Vân Tô, chẳng qua là muốn quên một người thật sự rất khó.
Diệp Vân Thâm không muốn lựa chọn giữa Tần Nhiễm với Diệp Vân Tô, nhưng ông trời lại hết lần này đến lần khác cho hắn nan đề khó giải.
Tần Nhiễm cùng Diệp Vân Tô trùng hợp sinh sớm cùng một ngày, xe cứu thương lại chỉ còn một chiếc, Diệp Vân Thâm nghĩ đến từ nhỏ Diệp Vân Tô rất sợ đau, một chút va chạm cũng làm hắn đau cả buổi sáng, cơn đau liên tục như thế chẳng khác nào làm hắn tê tâm liệt phế.
Khi Diệp Vân Thâm nghe được Diệp Vân Tô khóc hô hào không muốn lên xe, van cầu bác sĩ nên cứu Tần Nhiễm trước tiên, nhưng hắn vẫn không do dự chút nào ôm Tần Nhiễm vào xe của mình, quyết định để Diệp Vân Tô đi trước.
Diệp Vân Thâm không thể phủ nhận rằng quyết định này đã che dấu sự ích kỉ của hắn, hắn tự nói với mình, sau khi chuyện này qua đi sẽ hoàn toàn quên đi Diệp Vân Tô, sống hạnh phúc cùng Tần Nhiễm.
Chẳng qua hắn không nghĩ tới, đứa bé lại không còn, trái tim của Tần Nhiễm cũng đã chết.
"Tất cả đều là lỗi của anh, em muốn đánh muốn mắng anh cũng được......" Diệp Vân Thâm nghĩ tới nếu như tương lai không có Tần Nhiễm, trong lòng hắn cảm thấy vắng vẻ, giống như là đem đồ quan trọng vứt bỏ đi, "Chỉ cần em chịu tha thứ cho anh".
"Tha thứ cho anh......? Anh muốn tôi tha thứ cho anh? " Tần Nhiễm giống như đã nghe được một chuyện hài hước, "Anh muốn tôi lấy gì tha thứ cho anh? Cho dù có tha thứ thì thế nào? Tiếp tục duy trì hôn nhân bằng mặt không bằng lòng này sao?".
"Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa......Chúng ta còn sẽ có con của mình......Chỉ cần em nguyện ý cho anh cơ hội" Giọng điệu Diệp Vân Thâm hèn mọn lại có chút đáng thương, nhưng không có cách nào đả động đến trái tim của Tần Nhiễm.
"Là do tôi quá ngây thơ......Tôi cho rằng chỉ cần tôi cố gắng, chỉ cần tôi toàn tâm toàn ý, một ngày nào đó anh sẽ yêu tôi như tôi yêu anh".
"Nhưng mà tôi đã sai".
"Trong tình yêu, không có thứ tự trước và sau, trả giá có nhiều cũng không có lợi ích gì, cho dù tôi có cố gắng đến đầu rơi máu chảy, lòng của anh cuối cùng vẫn không ở chổ tôi....."
"Anh chọn Vân Tô, buông tha cho tôi.....Anh thấy tôi đầu rơi máu chảy, nhưng cũng không có một nửa yêu thương......Hai năm qua, nếu như anh có rung động, chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn tôi mất đi đứa bé......"
"Diệp Vân Thâm, anh không sai,