So với sự hoảng sợ của Tần Nhiễm thì thần sắc của Giản Tùng Mặc vô cùng tự nhiên liếc qua sắc sắc tái nhợt của Diệp Vân Thâm, giống như không có việc gì đặt đĩa hoa quả sang một bên nói: "Không phải nói mệt mỏi sao? Vậy nghỉ ngơi đi".
Nhìn thấy Diệp Vân Thâm, Tần Nhiễm không thể không nghĩ đến đứa bé trong bụng đã chết, trong nháy mắt hít thở không thông nhất thời ngột ngạt làm hắn choáng váng. Tần Nhiễm không muốn ở trước mật Diệp Vân Thâm tỏ vẻ đáng thương hèn mọn, hắn không ngừng tự nói với mình, cũng chỉ là một đứa bé thôi mà, mất rồi cũng có thể thu dọn sạch sẽ, không phải của mình thì đến cuối cùng vẫn không phải của mình.
Diệp Vân Thâm rất muốn tới gần, cảm giác áp bách vô hình làm Tần Nhiễm không cách nào khắc chế được hét lên, giọng nói khàn khàn trộn lẫn sự hoảng sợ run rẩy: "Ngươi đừng tới đây!".
Giản Tùng Mặc nhẹ nhíu mày, hắn che hai mắt Tần Nhiễm lại, đồng thời quay đầu cho Diệp Vân Thâm ánh mắt cảnh cáo: "Đi ra ngoài".
Diệp Vân Thâm giật mình đứng yên tại chỗ, hắn không nghĩ tới người mà luôn yêu thích quấn quýt nói cười bên hắn, bây giờ lại xa lánh hắn như xa lánh một con quái vật đáng sợ. Giản Tùng Mặc đỡ Tần Nhiễm chậm rãi nằm xuống, vỗ nhẹ lồng ngực của hắn an ủi: "Không sao, ngủ một giấc, chờ anh tỉnh lại, mọi thứ sẽ tốt hơn".
Tất cả đều sẽ tốt hơn.
Tần Nhiễm đã từng ôm hy vọng, không để ý bọn họ phản đối, cố ý gả cho Diệp Vân Thâm người không có một chút tình cảm nào với hắn. Đối với Tần Nhiễm, Diệp Vân Thâm là hôn nhân mà hắn đặt cược, hắn ngây thơ cho rằng, chỉ cần hắn cố gắng trả giá, thì một ngày nào đó người đàn ông vô tâm này sẽ mở lòng với hắn.
Sự thật thường vô cùng tàn nhẫn, cho nên tất cả mọi người đều thích sống trong giả dối.
Tần Nhiễm không nghĩ tới, người trong lòng Diệp Vân Thâm dĩ nhiên là đứa em trai của hắn Diệp Vân Tô. Nếu như trước hôn nhân, hắn biết người trong lòng Diệp Vân Thâm là Diệp Vân Tô, chỉ sợ hôn nhân tràn ngập sự tưởng tượng này sẽ không có bắt đầu.
Tất cả những tưởng tượng tình yêu đẹp đẽ, đã bị dập tắt trong đêm tân hôn.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh Tần Nhiễm, Giản Tùng Mặc đưa cho Diệp Vân Thâm một điếu thuốc, nhàn nhạt hỏi: "Hút thuốc không?".
Từ nhỏ Diệp Vân Thâm đã được dạy dỗ tốt, đừng nói hút thuốc, uống rượu cũng không phải thói quen của hắn, hắn lạnh lùng từ chối: "Không ".
"Thoạt nhìn thì thấy giữ mình rất sạch sẽ" Câu nói của Giản Tùng Mặc có một hàm ý khác, mỉa mai Diệp Vân Thâm, hắn lấy cái bật lửa ra, thuần thục đốt điếu thuốc lá, hít một hơi, chậm rãi nhổ ra một vòng khói, động tác liên tục.
Sắc mặc Diệp Vân Thâm cứng ngắc: "Nơi này cấm hút thuốc".
"Vậy sao? " Giản Tùng Mặc khẽ cười một cái, trong miệng ngậm lấy điếu thuốc, dựa lưng vào mặt tường, hai tay đặt ở túi quần, giống như không hiểu hỏi ngược lại, "Vậy thì như thế nào?".
"Ngươi——" Gương mặt lạnh lùng của Diệp Vân Thâm lộ ra một chút tức giận bất thường, chẳng biết tại sao, Giản Tùng Mặc đang ở trước mặt với hắn ở hôn lễ ngày hôm đó hoàn toàn khác nhau, xuất hiện thêm vài phần khiêu khích và không hề sợ hãi.
"Diệp Vân Thâm, đừng đến tìm Tần Nhiễm nữa" Đôi mắt của Giản Tùng Mặc hơi nhíu lại, giọng nói hời hợt mang theo sự ra lệnh không cho cự tuyệt.
Diệp Vân Thâm không giận ngược lại cười: "Cậu có tư cách gì nói với tôi lời này?".
"Tôi có tư cách gì, sau này anh sẽ biết" Giản Tùng Mặc lười tranh luận với Diệp Vân Thâm, hắn cầm điếu thuốc trong miệng lắc nhẹ, bụi thuốc bay lơ lửng trong không trung, làm Diệp Vân Thâm sặc không tự chủ được lui về phía sau mấy bước, "Người đã bị anh vứt bỏ, cũng đừng nghĩ đến việc có thể nối lại tình xưa, trên thế giới này có rất nhiều chuyện không cần bù đắp, bởi vì bọn họ không xứng".
"Đó là chuyện của tôi với Tần Nhiễm, không tới phiên cậu nhúng tay" Diệp Vân Thâm xiết chặt nắm đấm, cố nén tức giận, "Nói đến cùng, cậu cũng chỉ là người ngoài cuộc mà thôi".
Giản Tùng Mặc cong môi, tùy ý lắc chân, rồi lại ngậm điếu thuốc một lần nữa, bộ dạng lưu manh vô lại không giống như ở trước mặt của Tần Nhiễm: "Người ngoài? Diệp Vân Thâm, lúc trước tôi không ngăn cản Tần Nhiễm gả cho anh, là vì tôi nghĩ chỉ cần Tần Nhiễm hạnh phúc, cũng chính là hạnh phúc lớn nhất của tôi. Thế nhưng người mà tôi cầu cũng không được lại bị người khác khinh thường, đúng là quá buồn cười".
"Tôi sẽ không cho anh có cơ hội thứ hai. Cho dù không từ thủ đoạn, cho dù Tần Nhiễm hận tôi, hôn nhân của các người, nhất định phải chấm dứt".
Giản Tùng Mặc cũng không phải nhát gan giống như suy nghĩ của Tần hạ, chẳng qua là hắn quá quan tâm tới cảm nhận của Tần Nhiễm, cho nên hắn mới mù quáng để cho Tần Nhiễm làm chuyện mình thích, gả cho tên nam nhân này. Kết quả, Tần Nhiễm có được thứ gì? Ngoại trừ cuộc hôn nhân đau khổ, hắn không còn nhận được thứ gì nữa.
"Tôi sẽ không ly hôn" Diệp Vân Thâm nghĩ tới, sau khi Tần Nhiễm tỉnh lại, dù hắn muốn đáng muốn mắng hay thậm chí đâm hắn vài đao cũng không có vấn đề gì, nhưng ly hôn là chuyện không thể.
Khóe miệng Giản Tùng Mặc nhếch lên, lộ ra một cổ lạnh lùng làm cho người khác phải rét run: "Chúng ta chờ thử xem".
Bất luận kẻ nào cũng đều có nhược