Thời Thanh Thu lái xe rất nhanh, cũng không biết đã lái bao lâu mới đến nơi, nói tóm lại là đậu xe xong liền chạy vào thư phòng.
Nàng không có thời gian thay giày hay quần áo, trong đầu chỉ có cuốn nhật ký.
Ôn Khinh Hàn đã viết nhật ký bảy năm, trong đó có tất cả quá khứ mà Thời Thanh Thu muốn biết.
Khi Ôn Khinh Hàn thú nhận về cuốn nhật ký, Thời Thanh Thu cũng không định đọc. Bởi vì nàng cảm thấy khi xem quá khứ kia nàng sẽ không nhịn được mà đau lòng, sẽ không nhịn được mà đi nói với Ôn Khinh Hàn.
Nhưng Ôn Khinh Hàn đã nói, nếu đọc được thì đừng cho cô biết.
Thời Thanh Thu bây giờ không còn nhớ nữa, chỉ muốn cuộc sống về sau đều dành cho cô tất cả những điều tốt đẹp nhất, bù đắp những quá khứ kia, làm cho cô hạnh phúc, làm cho cô thỏa mãn, làm cho cô vui vẻ.
Nhưng hôm nay, Thời Thanh Thu muốn biết những quá khứ kia. Sau khi Giản Ý Chi nói ra tâm tư của Ôn Khinh Hàn, nàng liền muốn biết những quá khứ kia.
Nàng muốn biết Ôn Khinh Hàn đã che giấu bao nhiêu năm, muốn biết tình cảm tích lũy từ lúc nào lại cho phép cô ẩn nhẫn như vậy, cho dù là trái ý mình nhưng đều muốn trước tiên nghĩ cho nàng.
Thời Thanh Thu tìm thấy cuốn nhật ký trong ngăn kéo, nó không ở vị trí như lúc nàng mới đến, Ôn Khinh Hàn vẫn giữ thói quen ghi nhật ký.
Cuốn nhật ký rất dày, mép sách có chút phồng lên, đây là do sử dụng nhiều năm, nhưng bìa trắng không có vết bẩn, việc này cho thấy Ôn Khinh Hàn bình thường bảo vệ nó như thế nào.
Thời Thanh Thu ngồi trên ghế, hít thở sâu ôm lấy cuốn nhật ký. Một lúc sau, nàng mới thận trọng mở trang đầu tiên.
Phông chữ quen thuộc của Ôn Khinh Hàn đập vào mắt, đây là lúc hai người mới vào đại học.
Ngày đó chỉ có một câu đơn giản: "Tôi thích cậu ấy, tôi rất chắc chắn."
Thời Thanh Thu không khỏi bật cười, thực sự là phong cách cán bộ kỳ cựu, không có tình thú lại trực tiếp như vậy.
Tiếp xuống là hai người cách xa nhiều ngày, chỉ là Thời Thanh Thu cũng không cười nổi, mũi cũng có chút chua xót.
"Bên cạnh cậu ấy có một cô gái, cô gái kia giống như rất thích cười. Khi hai người cùng một chỗ, cậu ấy sẽ vui vẻ một chút, sẽ vui vẻ hơn khi ở cùng tôi, như vậy cũng rất tốt. Chuyện tôi không làm được, dù sao cũng nên có một người khác thay tôi hoàn thành."
Trước mắt nàng tựa như xuất hiện bộ dạng Ôn Khinh Hàn lúc đó, phong khinh vân đạm, tự do đến rồi đi, cũng chưa từng nói nhiều, ánh mắt tựa như chứa đầy một vùng biển rộng, nhìn không thấu, thấy không rõ.
Thời Thanh Thu không khỏi cắn môi tiếp tục lật xem.
"Chúng tôi đã nhiều ngày không nói chuyện, tôi thực sự muốn nói chuyện với cậu ấy mấy câu, nói về thời tiết mấy ngày nay, nói về ba mẹ tôi gần đây nghiện trò chơi máy tính. Nhưng tôi giống như không thể tìm thấy cơ hội mở lời, quên đi."
Nét chữ cuối câu có chút nhòe, giống như ngòi bút máy dừng lại một lúc, sau đó mới từ từ chấm dấu chấm tròn.
Hai chữ "Quên đi" khiến Ôn Khinh Hàn vốn bản tính lãnh đạm lại do dự như vậy, trong lòng Thời Thanh Thu không báo trước mà đau đớn, hai mắt đỏ hoe.
Nàng thậm chí còn không nhớ rõ mình làm gì, tóm lại, trong ký ức kia đều không có hình ảnh của Ôn Khinh Hàn.
Trong thời gian đó hai người hiếm khi gặp nhau, dù có gặp nhau cũng chỉ chào hỏi liền rời đi.
"Hôm nay cậu ấy hẹn tôi đi chơi. Tôi biết tôi không nên đồng ý, không nên đến gần, nhưng tôi muốn gặp cậu ấy, tôi không nhịn được. Cậu ấy chính thức giới thiệu cô gái kia với tôi, cậu ấy nói "Đây là bạn gái của tôi". Khi cậu ấy nói lời này, trong mắt giống như có ánh sáng, bộ dáng này chính là điều tôi muốn nhìn thấy nhất. Cho nên, không phải là tôi cũng không sao."
Mắt Thời Thanh Thu bị một tầng sương mù bao phủ, xuyên qua lớp sương mù, nàng nhìn thấy dấu vết ở phần dưới của trang giấy, giống như là một giọt nước mắt rơi xuống, xung quanh có mực đen mờ nhạt như bị lau đi.
Trước mắt nàng hiện lên một bức tranh, là lúc nước mắt kia rơi xuống, Ôn Khinh Hàn vội vàng lau đi, không hề để ý vết mực trên tay.
Tay nàng run run, lật từng trang, xem từng trang, Ôn Khinh Hàn qua mấy ngày hoặc mấy tuần mới viết nhật ký. Nói cách khác, nó là cuốn nhật ký hàng tuần.
"Trong cuộc sống của cậu ấy triệt để không cần tôi. Cô gái kia đã làm nhiều điều cho cậu ấy mà tôi muốn làm lại không cách nào làm được. Nếu như có cơ hội, tôi cũng xin được một lần pha sữa cho cậu ấy, cùng cậu ấy nằm trên bãi cỏ trò chuyện, chỉ có hai người chúng tôi. Nhưng mà, trên thế giới này không có nếu như."
"Tôi rất nhớ cậu ấy, tôi có thể chịu đựng được, tôi biết mình có thể chịu đựng được."
"Cậu ấy khóc, lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy khóc, bởi vì cô gái kia đã rời đi. Tôi không hiểu sao người kia lại không cần cậu ấy. Tôi muốn an ủi cậu ấy, tôi muốn ôm cậu ấy, tôi muốn làm áo giáp bảo vệ cậu ấy. Thế nhưng tôi chưa từng ôm cậu ấy, tôi không biết an ủi cậu ấy như thế nào, cũng không biết làm sao nói với cậu ấy rằng tôi muốn bảo vệ cậu ấy."
"Tôi muốn thử một lần ôm cậu ấy."
Thời Thanh Thu đột ngột đóng cuốn nhật ký lại, ôm nó vào lòng, siết chặt bàn tay đang cầm nhật ký, mắt nàng sưng húp, nước mắt chảy dài trên má.
Nàng che miệng, nhưng thanh âm nghẹn ngào vẫn phát ra từ kẽ ngón tay: "Ôn Khinh Hàn, sao chị có thể giấu em lâu như vậy? Vì cái gì chị có thể giấu em lâu như vậy..."
Nàng tưởng rằng chuyện bắt đầu từ khi tốt nghiệp, có lẽ là vào một ngày hai người hẹn gặp nhau, hoặc có lẽ vào một ngày hai người về nhà, gặp nhau ở trong nhà, tâm tư của Ôn Khinh Hàn liền bắt đầu khác so với trước đây.
Nhưng nàng làm sao cũng không nghĩ tới, Ôn Khinh Hàn nhìn nàng cùng Kỳ Duyệt quen biết, nhìn hai người cùng một chỗ, thậm chí nàng còn giới thiệu thân phận của Kỳ Duyệt trước mặt Ôn Khinh Hàn.
Con dao kia là tự tay nàng đâm vào tim Ôn Khinh Hàn.
Nàng ôm chặt cuốn nhật ký, nước mắt lưng tròng, không thể gạt bỏ những gì vừa đọc trước mắt, trang nào cũng là nàng, trang nào cũng là tình cảm của Ôn Khinh Hàn ẩn dưới vẻ ngoài lãnh đạm.
Thời Thanh Thu khóc đến mắt phát đau, nước mắt làm sao cũng không ngừng rơi, tiếng nức nở kéo dài trong thư phòng tĩnh mịch.
Đầu nàng từng trận đau nhức, không biết đã khóc bao lâu, nàng lấy điện thoại ra bấm số của Ôn Khinh Hàn.
Không ngờ Ôn Khinh Hàn nhanh chóng tiếp máy, bên kia rất yên tĩnh, thanh âm của cô vô cùng làm người an tâm: "Thanh Thu, sao còn chưa ngủ?"
Thời Thanh Thu hít hít mũi, nước mắt