Hai ngày trước sinh nhật của hai người, phụ mẫu Ôn gia và Thời gia thông báo với Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu, vào ngày sinh nhật hai người về nhà ăn tối, bữa tối được định tại Thời gia.
Thời Thanh Thu đỗ xe, nhắm mắt nghỉ ngơi trên xe, sau đó lấy điện thoại ra lên WeChat, trong đoạn chat phía trên là đoạn chat của nàng cùng Ôn Khinh Hàn trước khi ra khỏi nhà.
Mới nhất là nàng trả lời Ôn Khinh Hàn, nói nàng đi công ty một chuyến, liền không cùng cô trở về.
Ngón tay cái nàng chạm vào tên Ôn Khinh Hàn trên màn hình, sau một đêm cùng một buổi sáng, tâm trạng của nàng không còn kéo căng như đêm qua nữa.
Tức giận, đau lòng, hối hận cùng nhớ nhung đột nhiên biết rõ quá khứ càng trở nên tệ hơn, giờ phút này tất cả dung nhập vào nhau, biến thành một cảm giác không thể hiểu được.
Nàng muốn cùng Ôn Khinh Hàn nói chuyện, nói tại sao đêm qua vì nàng mà quyết định sai lầm, lại nói tiếp, nàng kỳ thật không có nhiều thời gian đi nghĩ đến những chuyện cũ không đáng nhắc tới.
Hiện tại, nghĩ đến những chuyện vụn vặt sau này cùng Ôn Khinh Hàn nàng cảm thấy còn không đủ.
Thời Thanh Thu xuống xe, vừa bước vào nhà đã nghe thấy hai mẫu thân đang bàn tán về mấy bộ phim hot gần đây.
Đường Tĩnh Tuệ cầm máy tính bảng, giới thiệu: "Nữ chính của bộ phim này là Thi Chiêu Ý a, rất thân với Thanh Thu."
Triệu Uyển Nghi nhìn chằm chằm vào, trầm ngâm nói: "Nhìn bộ dạng này thực sự rất văn tĩnh. Trước đó có quay chung với Thanh Thu trong <Dữ Quân Tuyệt>, tạo hình giống nữ thần, rất xinh đẹp a."
Đường Tĩnh Tuệ đồng ý: "Tôi cảm thấy đứa nhỏ đó cũng rất có tính tạo hình, diễn nhân vật nào cũng phù hợp."
Triệu Uyển Nghi nở nụ cười: "Nguyên nhân chính là dáng dấp đẹp mắt a."
Thời Thanh Thu cởi áo khoác, đi tới cười nói: "Mẹ, hai người đang nói cái gì vậy? Hình như con nghe thấy tên của Chiêu Ý."
Đường Tĩnh Tuệ vội vàng đặt máy tính bảng xuống, giải thích với nàng: "Là đứa nhỏ đó a, gần đây nó tung ra trailer phim mới, nhìn không tệ."
Thời Thanh Thu nhìn màn hình tạm dừng video trên máy tính bảng, "Vâng, cậu ấy quay đã lâu rồi, hậu kỳ cũng mất nhiều thời gian, cũng nên công chiếu từ lâu."
“Vậy phim của con diễn cùng với nó khi nào mới công chiếu?” Đường Tĩnh Tuệ hỏi kỹ.
Thời Thanh Thu mỉm cười nói, "Năm sau, cuối năm nay hẳn là có trailer."
Nàng nói xong, nhìn quanh không thấy Ôn Khinh Hàn, "Mẹ, Khinh Hàn đâu?"
Triệu Uyển Nghi cười nói: "Nó đang ở trong bếp với ba của con a. Nó nói không có việc gì làm, muốn làm đồ ăn chờ con từ công ty trở về. Mẹ nói hôm nay sinh nhật nó đừng vào bếp, thế nhưng lại không nghe lời a."
“Vậy con vào bếp xem một chút.” Thời Thanh Thu không có ý định ngồi xuống liền đi về phía phòng bếp.
Hai phụ thân đều là đau lòng vợ, ở trong phòng bếp chịu trách nhiệm công việc của riêng mình.
Ôn Khinh Hàn nhíu mày, xắn tay áo hơi cúi người xuống, ngón tay thon dài trắng nõn cầm chiếc đũa xếp thịt sườn vào đĩa.
Thời Thanh Thu bước vào, không nhìn Ôn Khinh Hàn, nói, "Ba, con về rồi, tối nay có gì ngon a?"
“Rất nhiều a, đều là món con thích ăn, con cùng Khinh Hàn đều có.” Thời Hồng Lãng cười nói.
“Ừm, tối nay ăn cơm sớm một chút, nếu không hai đứa về liền muộn.” Ôn Thừa Tuyên vừa rửa rau vừa nói.
“Không sao, bây giờ còn sớm a.” Thời Thanh Thu bước tới, nắm lấy vai Ôn Khinh Hàn đang ngồi thẳng, ngửi thịt sườn mà cô gắp, nói, “Ân…thơm quá. Đây là chị làm hay là ba làm?"
Ôn Khinh Hàn quay đầu lại nhìn nàng nói: "Là tôi làm."
Thanh âm của Thời Thanh Thu ôn nhuận lại nhu tình: "Em cảm thấy tối nay muốn ăn no, nhiều món như vậy a."
Ôn Thừa Tuyên thúc giục: "Hai đứa mau ra ngoài đi, nơi này giao cho chúng ta, đừng làm phiền."
Thời Thanh Thu thè lưỡi nói: “Nơi nào có làm phiền a?” Sau đó buông thịt sườn trên tay Ôn Khinh Hàn xuống, vừa lôi kéo cô vừa nói: “Vậy chúng ta về phòng đi, vất vả ba rồi.”
Ôn Khinh Hàn mặc cho Thời Thanh Thu lôi kéo, trở về phòng đóng cửa lại, lúc này mới có thể nhìn nhau.
Vẻ mặt của Ôn Khinh Hàn luôn không rõ ràng, không dễ nhìn ra cô có mệt hay không. Nhưng Thời Thanh Thu nhớ lời Giản Ý Chi nói sáng nay Ôn Khinh Hàn có chút thiếu tinh thần.
“Ý Chi nói, hình như chị ngủ không ngon lắm.” Thời Thanh Thu kéo tay áo cô xuống, cài khuy tay áo, “Đêm qua gọi điện cho chị, nghe thanh âm của chị không giống như vừa mới thức dậy, hơn nửa đêm còn làm gì?"
Ôn Khinh Hàn không trả lời, yên lặng nhìn vào mắt Thời Thanh Thu, giống như nhất định phải nhìn thấy cái gì đó.
Thời Thanh Thu chỉnh lý quần áo cũng không nhìn cô, đột nhiên cô đưa tay lên nhẹ nhàng ấn lòng bàn tay mềm mại lên khóe mắt nàng, "Mắt sưng như vậy, hôm qua khóc bao lâu?"
"Không lâu, sau khi tỉnh liền ngừng, mắt em sưng rõ ràng như vậy sao?" Thời Thanh Thu hơi nhắm mắt lại, lông mi khẽ run, ngón tay Ôn Khinh Hàn khẽ vuốt mi nàng.
“Còn tốt, nếu ba mẹ không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra” Ôn Khinh Hàn kéo nàng vào trong ngực, từng câu từng chữ rõ ràng truyền đến tai nàng: “Nhất định không có lần sau, đây là lần duy nhất. Sau này, tôi nhất định sẽ sớm trở về, cùng em ăn cơm, cùng em đi ngủ."
Ôn Khinh Hàn giống như chơi chữ hứa hẹn cái gì, nghe giống như an ủi tách rời ngắn ngủi đêm qua.
Lựa chọn của hôm qua là để loại bỏ hoàn toàn những điều hối tiếc trong cuộc đời nàng, giải thích những nghi ngờ. Để cuộc sống sau này của nàng sẽ không vô tình nhớ đến, sẽ không tiếp tục giữ nút thắt kia ở trong lòng.
Thời Thanh Thu vươn hai tay ôm eo Ôn Khinh Hàn, vùi đầu vào cổ cô, thấp giọng đáp: "Đây là chị nói, chị phải nhớ kỹ."
Ôn Khinh Hàn gật đầu, thấp giọng nói: "Được, nhớ kỹ, không có lần sau."
Hô hấp của cô thổi vào tai Thời Thanh Thu, vừa nóng vừa tê dại. Lúc nói chuyện hơi nóng tiến vào tai, khiến Thời Thanh Thu cảm giác một nguồn nhiệt khổng lồ, nàng nghĩ đến trước kia Ôn Khinh Hàn lãnh đạm che giấu tâm sự càng không muốn buông ra.
“Nhưng em vẫn tức giận.” Thời Thanh Thu ngẩng đầu, chuyên chú nhìn cô nói, “Ôn Khinh Hàn, em tức giận, em nhẫn nhịn một đêm lại thêm một ngày.”
Trong lòng Ôn Khinh Hàn nhất thời "lộp bộp", sợ Thời Thanh Thu đã biết, cũng sợ nàng suy nghĩ lung tung rồi hiểu lầm ý của mình.
Nhưng nhìn theo cách này, cảm xúc trong mắt Thời Thanh Thu có ủy khuất nhiều hơn, giống như đang oán trách việc cô không về nhà mà thôi.
Ôn Khinh Hàn mềm lòng, ngữ khí cũng nhu hòa đi, sau khi hôn lên khóe