Đông đi xuân tới, hoa đào lại nở, hôn lễ của Thời Thanh Thu với Ôn Khinh Hàn cũng đã định.
Tất cả thiệp mời đều được phát ra, thế giới bên ngoài không biết hai người chưa từng tổ chức hôn lễ. Cho nên tất cả lời mời đều là bạn bè hai người quen biết.
Thời Thanh Thu bên này đương nhiên là Thi Chiêu Ý, Tần Vọng, cựu đại diện Phan Gia Văn, v.v... Phía Ôn Khinh Hàn là Giản Ý Chi và Phó An Nhiên, đồng nghiệp ở sở sư vụ. Còn có những người thân trong gia đình cùng một số bạn bè của trưởng bối, cộng lại rất đông.
Trong những tháng trước hôn lễ, Thời Thanh Thu ra ngoài đóng phim, dành thời gian còn lại ở Thành phố B, thỉnh thoảng bay ra ngoài để ghi hình chương trình.
Để thuận tiện cho công việc của Ôn Khinh Hàn, hai người chuyển về nhà của Ôn Khinh Hàn, nơi ở của Thời Thanh Thu dự định để sống trong kỳ nghỉ.
Buổi tối, Thời Thanh Thu mở cửa, trong nhà nghênh đón tiếng bước chân phức tạp, rất náo nhiệt.
Diêu Nhuế cười nói: "Đại minh tinh của tớ, hồ lô muộn tao nhà cậu sao còn chưa trở về? Đợi lát nữa ăn cơm còn không trở về, chúng ta cũng sẽ không chờ a."
Thời Thanh Thu đành phải mím môi, cười nói: "Chị ấy đang trên đường về, có lẽ là kẹt xe."
“Hôm nay có thể trở về ăn cơm cũng đã thật tốt rồi.” Giản Ý Chi cởi cúc áo vest, không nhịn được thay Ôn Khinh Hàn: “Ai đi công tác mà không thể cùng ăn tối a? Đêm nay cậu ấy không bị lưu lại liền cám ơn mấy người kia cho cậu ấy cơ hội trở về bồi vợ rồi."
Phó An Nhiên nửa thật nửa giả nói: "Ồ, vậy em có nên thưởng cho chị một chút không? Mỗi lần chị đi công tác đều vội vàng chạy về nhà, chăm sóc gia đình như vậy."
Giản Ý Chi ôm lấy vai Phó An Nhiên, "Không không không, chị không có ý này..."
Diêu Nhuế bị chọc cười, "Ý Chi, cậu đây là lươn lẹo a."
Thời Thanh Thu vén tay áo hai tay lên, trên tay còn đọng lại giọt nước, "Được rồi, tớ đi lấy nồi lẩu, còn có hai món xào, trong ba người ai đến giúp tớ một chút."
Diêu Nhuế cất túi đi, tự đề nghị: "Tớ đi tớ đi."
Giản Ý Chi sờ sờ mũi, hắng giọng một cái, có chút xấu hổ.
“Em cũng đi.” Phó An Nhiên giương khóe môi, thuận miệng nói: “Chị không biết nấu ăn thì thành thật ngồi ở đây đừng nhúc nhích, chờ ăn là được rồi."
Diêu Nhuế ném cái ánh mắt khiêu khích cho Giản Ý Chi, nói: "Biết ăn không biết làm, nói cậu là nữ công gia chánh thì phải cân nhắc lại."
Giản Ý Chi còn kém ngửa mặt lên trời thở dài. Không biết nấu ăn là sai sao? Nàng biết kiếm tiền a!
Mấy nữ nhân không độc thân ở cùng một chỗ vĩnh viễn không sợ không có chủ đề, Thời Thanh Thu cùng Phó An Nhiên và Diêu Nhuế trong phòng bếp phân công làm việc, đồng thời vừa làm vừa trò chuyện trên trời dưới đất.
Diêu Nhuế đang chuẩn bị nước sốt, hiếu kỳ hỏi: "Ai nha, Tiểu An Nhiên, sắp đến hôn lễ của Thanh Thu với hồ lô muộn tao rồi, em cùng Ý Chi thì sao? Có giấy chứng nhận chưa?"
Phó An Nhiên chọn đồ ăn, liếm môi cười nói, "Nhận rồi..."
“Nhận rồi?” Thời Thanh Thu xoay người lại, vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào vậy? Hai người làm sao không lên tiếng?"
Tin tức này thực sự đến đột ngột, phỏng chừng Ôn Khinh Hàn cũng không biết, nếu không cô nhất định sẽ nói cho nàng biết.
"Cũng không phải do Ý Chi sao..." Phó An Nhiên đột nhiên đỏ mặt, "Ngày đó chị ấy uống nhiều, sau đó về đến nhà liền nói với em muốn kết hôn, sau đó em đồng ý."
Diêu Nhuế: "..."
Thời Thanh Thu: "..."
"Không phải chứ..." Diêu Nhuế ném đĩa hương vị vừa mới mang tới, hai tay ôm ngực nói: "Luật sư đều không có tình thú như vậy sao? Hồ lô muộn tao Khinh Hàn như vậy, Ý Chi cũng giống như vậy? Tớ thực sự nhìn lầm cậu ấy a, tớ còn tưởng cậu ấy còn tốt hơn hồ lô muộn tao một chút."
Thời Thanh Thu bất đắc dĩ nói, "Cũng không hẳn luật sư đều như vậy, An Nhiên cũng là luật sư mà?"
Hơn nữa, Ôn Khinh Hàn nào có không có tình thú? Cô là loại băng tan khi động tình làm cho lòng người ngứa ngáy a.
Có đôi khi trêu chọc lửa tình của cô, bị nàng cắn vành tai, thanh âm ái muội gọi nàng một tiếng "Ôn thái thái", cả người Thời Thanh Thu cơ hồ như muốn mềm nhũn.
Đương nhiên, những điều này không cần phải nói ra để mọi người cùng biết.
Diêu Nhuế lắc đầu cười: "Tiểu An Nhiên, em cũng thế, sao lại đáp ứng cậu ấy nhanh như vậy?"
Linh quang trong đầu Thời Thanh Thu chợt lóe lên, "Có lẽ Ý Chi không dám nói, lúc này mới mượn rượu tăng thêm dũng khí a. Tiểu Nhuế, cậu nghĩ một chút, tửu lượng của cậu ấy có thể uống bao nhiêu mới say một lần? Làm sao lần đó uống say liền đề cập đến chuyện kết hôn a."
Cả hai phát biểu ý kiến, cùng nhau nhìn Phó An Nhiên, chờ Phó An Nhiên đưa ra câu trả lời cuối cùng.
Phó An Nhiên mím môi cười, trong mắt hiện lên tia ấm áp, "Thời học tỷ nói đúng, chị ấy ngại hỏi nên trước khi về nhà liền cố ý uống nhiều. Thế nhưng là, lời cầu hôn đã được bù lại, bây giờ..."
Nàng giật tay phải, chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô lập tức hiện rõ.
“Thật không thể tin được, vừa rồi chúng ta không phát hiện ra.” Diêu Nhuế nghiêng người mỉm cười nhìn, vô tình hay cố ý nói một câu: “Ý Chi vẫn có thể nha, cảm giác so với Ôn đại luật sư có vẻ tốt hơn một chút.”
“Hứ… tớ không nói với cậu chuyện này nữa” Thời Thanh Thu mỉm cười vỗ cánh tay Diêu Nhuế, sau đó xoay người lại.
Cơm tối rất nhanh đã làm xong, mặc dù Diêu Nhuế ngoài miệng nói sẽ không chờ Ôn Khinh Hàn, nhưng khi vào chỗ ngồi, vẫn là cô nói để mọi người chờ một chút.
Cũng may, một lúc sau Ôn Khinh Hàn về đến nhà, mang theo một chiếc vali nhỏ, trên tay khoác một chiếc áo vest, xách cặp công văn.
Thời Thanh Thu treo áo lên cho cô, Ôn Khinh Hàn thay giày, hỏi: "Tôi về muộn phải không?"
Thời Thanh Thu đi trở lại trước cửa, vươn tay nhéo mũi cô, nói nhỏ: "Không có, vừa vặn muốn ăn cơm."
Ôn Khinh Hàn giương khóe môi, thuận thế nắm lấy cổ tay Thời Thanh Thu, đem người kéo vào trong ngực, động tác một mạch mà thành.
“Đừng nháo, bọn họ đều ở đây.” Thời Thanh Thu oán giận đẩy vai cô, sau đó kéo cô cùng đi vào. “Chị về cũng không muộn lắm, đi công tác một tuần, đêm nay phải nghỉ ngơi sớm một chút, mau tới ăn cơm..."
Trong bữa tối, Ôn Khinh Hàn phát hiện chiếc nhẫn của Giản Ý Chi với Phó An Nhiên, bắt đầu cùng Diêu Nhuế trêu chọc.
Buổi tối tiễn khách, Ôn Khinh Hàn sớm xử lý công việc, sau đó trở về phòng tắm rửa.
Thời Thanh Thu dựa vào đầu giường chờ cô, muốn nói những chuyện trong chuyến công tác.
Nhưng bởi vì cái gọi tiểu biệt thắng tân hôn, có một số việc luôn xảy ra trước khi trò chuyện.
Ôn Khinh Hàn chui vào chăn cùng Thời Thanh Thu, hôn lên môi nàng muốn tâm sự những lời muốn nói, mái tóc đen dài thẳng mượt quấn lấy mái tóc xoăn dài của nàng, nụ hôn nóng bỏng trượt vào váy ngủ rơi xuống vai và ngực.
Nàng dung túng Ôn Khinh Hàn, cảm thụ rồi đáp ứng, không che giấu dục vọng trong nội tâm, đuổi theo tất cả những giác quan kích thích mà Ôn Khinh Hàn mang đến cho nàng.
Nửa đêm,ngọn đèn đầu giường trong phòng được bật sáng, những kích tình nồng nhiệt cuối cùng cũng kết thúc.
Ôn Khinh Hàn thở hổn hển hôn Thời Thanh Thu, thân thể hai người