Thời gian trôi nhanh, thời gian tựa như trôi qua trong nháy mắt.
Bốn mùa thay đổi, mỗi người, mỗi sự kiện, đều đang phát sinh thay đổi.
Ôn Khinh Hàn cùng Giản Ý Chi ở giới pháp luật từ nhân tài mới nổi lột xác thành bậc tiền bối có kinh nghiệm phong phú. Quy mô của Sở sư vụ Ức Hàm cũng theo thành tựu của hai người mà được mở rộng.
Sự nghiệp cùng gia đình của Thời Thanh Thu đều ổn, Studio đã tạo dựng được chỗ đứng trong làng giải trí. Một số diễn viên của công ty đều là những diễn viên tài năng, đồng thời có kỹ năng diễn xuất cùng có thực lực. Sau đó, nàng bắt đầu đầu tư, thành tích của nàng làm người ngưỡng mộ.
Nàng dành phần lớn thời gian ở Thành phố B, mỗi năm nàng đều dành thời gian để đi du lịch cùng gia đình.
Đối với nàng, công việc diễn xuất đã hoàn toàn trở thành một sở thích. Khi muốn quay phim, nàng liền chọn một kịch bản thú vị, sau đó dành hết tâm huyết cho công việc của mình. Những lúc khác, gia đình liền là quan trọng nhất.
Hiện tại, nàng đã giành được nhiều giải thưởng, ít ra ngoài đóng phim, trong lòng fan hâm mộ, nàng là một diễn viên gạo cội đầy tài năng.
Trong mười tám năm qua, ngoại trừ công việc đạt được thành tựu cao, Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu hài lòng nhất là con gái của hai người đã trưởng thành.
Ôn Như Tích, năm nay mười lăm tuổi.
Cô theo họ của Ôn Khinh Hàn, nhưng tính tình lại theo Thời Thanh Thu, vui vẻ hoạt bát, thường chọc cho người lớn cười ra nước mắt. May mà năng lực học tập là theo Ôn Khinh Hàn, khi mang bảng điểm về nhà, luôn luôn xếp hạng nhất.
"Tiểu Tích đi chơi với bạn học nào vậy? Kỳ nghỉ này bao lâu? Lúc nào cũng chạy ra ngoài chơi."
Đường Tĩnh Tuệ ngồi trên sô pha, nhận lấy trà Thời Thanh Thu đưa tới, híp mắt nhìn, hiện tại đã lớn tuổi, thân thể càng ngày càng yếu.
"Là cùng Khả Tâm đi chơi, là đứa nhỏ mà lần trước Tiểu Tích đưa về nhà ăn cơm a. Hôm nay vừa nhận được giấy báo nhập học từ một trường cao trung trọng điểm, hai đứa nhỏ đang rất vui, cho nên liền để hai đứa nhỏ đi đi."
Thời Thanh Thu ngồi cạnh mẹ mình, ăn xong rảnh rỗi liền trò chuyện giết thời gian.
“Ừ.” Đường Tĩnh Tuệ bật cười, ngữ khí ân cần, bà nắm lấy tay Thời Thanh Thu nói: “Đứa trẻ kia nhu thuận lanh lợi, rất đáng yêu, cùng Tiểu Tích rất hợp.”
Thời Thanh Thu cười tiếp tục nói: "Phải không? Hai đứa nhỏ đã hẹn vào cùng một trường cao trung, khi nhận được thông báo, cũng không biết vui mừng đến mức nào. Hôm nay Tiểu Tích không phải nháo con với Khinh Hàn, buổi tối hai đứa nhỏ đã hẹn ra ngoài chơi, sẽ không ăn cơm cùng chúng ta."
"Cũng không có việc gì, hai đứa nhỏ đi chơi cùng nhau mẹ cũnh yên tâm" Đường Tĩnh Tuệ xưa nay chưa từng lo lắng Ôn Như Tích sẽ trì hoãn việc học. Từ tiểu học, thành tích của nàng rất ổn định, chỉ cần không cùng học sinh xấu, bà cũng sẽ không nói nhiều.
“Không nói tới đứa nhỏ nữa.” Thời Thanh Thu từ trên ghế sô pha sờ lên máy tính xách tay để mở trang, “Mẹ, năm nay muốn đi đâu? Mẹ đã nghĩ tới chưa?"
"Năm nay ..." Đường Tĩnh Tuệ đeo kính lên, nhìn vào màn hình, nhưng ngẫm lại một lúc liền đơn giản đề xuất: "Mẹ cùng ba con còn chưa thương lượng với ba mẹ Khinh Hàn. Năm nay vừa vặn Tiểu Tích thi đậu trường cao trung trọng điểm, vậy để Tiểu Tích chọn là tốt rồi."
"Mẹ ..." Thời Thanh Thu bật cười, "Tiểu Tích làm sao chọn được cái này? Nơi nó muốn đến có thể không phù hợp với ba mẹ a."
Mặc dù Ôn Như Tích cũng là đứa trẻ hiểu chuyện, nhưng tính tình chơi cũng không nhẹ, tóm lại là không giống như Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu.
Đường Tĩnh Tuệ tháo kính xuống, cười nói: "Cái này có sao đâu? Hai đứa con ở bên cạnh nó cùng nghĩ không được sao? Để nó chọn đi, xem như phần thưởng, mấy lão già chúng ta thật sự không nghĩ ra."
“Vậy được rồi, chờ nó trở về con sẽ hỏi một chút” Thời Thanh Thu không còn cách nào khác đành phải đồng ý trước.
Có tiếng bước chân truyền đến, là Ôn Khinh Hàn cùng Thời Hồng Lãng từ phòng ăn đi ra.
Mái tóc dài của Ôn Khinh Hàn mềm mại như nước chảy xõa ở sau lưng, thời gian đã mài đi lãnh đạm sắc bén của cô trước đây, hiện tại cô trầm tĩnh như cũ, càng lộ ra vẻ uy nghiêm.
Thời Thanh Thu quay đầu lại nhìn, cong môi hỏi: "Khinh Hàn, chị cùng ba nghiên cứu bộ trà xong rồi sao?"
“Ừm.” Ôn Khinh Hàn đáp lại rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, “Muộn rồi, chúng ta về nhà đi.”
Thời Hồng Lãng gật đầu nói: "Nên trở về, có lẽ Tiểu Tích đã về nhà rồi."
Đường Tĩnh Tuệ đi theo khuyên nhủ: "Con về đi, hai ngày nữa đưa Tiểu Tích về nhà ăn cơm. Nhớ để nó chọn nơi đi du lịch, nhưng đừng lãng phí kỳ nghỉ này a."
Thời Thanh Thu cùng Ôn Khinh Hàn nhìn nhau mỉm cười, sau đó chào tạm biệt ba mẹ rồi rời đi.
Quả nhiên, con gái đã về nhà từ lâu, nàng đang nằm trên ghế sô pha dùng điện thoại trò chuyện trên WeChat. Thấy Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn trở về, nàng liền ném điện thoại đi, bổ nhào vào người Thời Thanh Thu.
“Mami*!” Ôn Như Tích ngọt ngào hô một tiếng.
(*) Thời Thanh Thu sẽ là mami, Ôn Khinh Hàn sẽ là mẹ. Như vậy cho dễ phân biệt a.
"Hửm? Làm sao vậy?" Thời Thanh Thu cười ôm lấy thân thể cô, thanh âm vốn đã nhu hòa của nàng lại thêm chút sủng nịch: "Người lớn như vậy, còn muốn mami ôm, không xấu hổ sao?"
Ôn Như Tích buông tay ra, không quên hôn lên má Thời Thanh Thu một cái, "Không a, ôm mami của mình có gì mà xấu hổ?"
Ôn Khinh Hàn im lặng cười, đi tới ngồi xuống sô pha đơn, nhìn vợ và con gái của mình.
Thời Thanh Thu vốn là một người có tính tình nhu hòa, đối nhân xử thế tao nhã hữu lễ, sau khi có con gái lại càng thêm mấy phần như vậy. Có lẽ vì làm mẹ khiến nàng nhu hòa thêm mấy phần, qua nhiều năm như vậy độ nổi tiếng của nàng ở nước ngoài chỉ tăng không giảm.
Mặt mày của Ôn Như Tích cực kỳ giống Ôn Khinh Hàn, khi còn bé, Thời Thanh Thu thực sự lo lắng, vì sợ đứa nhỏ chính là một tiểu khối băng tinh.
Nghĩ đến tính tình nhàm chán của Ôn Khinh Hàn, Thời Thanh Thu càng thêm lo lắng.
Ý nghĩ này tồn tại trong lòng Thời Thanh Thu rất nhiều năm, dù sao đứa nhỏ mới mấy tuổi khó có thể nhìn ra gì. Lúc Ôn Như Tích được mấy tuổi liền không thích mặc quần áo mà lăn lộn trên giường.
Cho đến khi Ôn Như Tích lên tiểu học, nỗi lo lắng của Thời Thanh Thu mới dần giảm bớt. Bộ dáng non nớt nhưng có mấy phần lạnh lùng của Ôn Như Tích chẳng liên quan gì đến tính tình cả.
Thời Thanh Thu ôm con gái cùng đi tới ngồi trên sô pha, sau đó cười giáo dục: "Con đó, đã lớn như vậy còn thích hồ nháo, mẹ con khi còn bé cũng không nghịch ngợm như vậy."
Ôn Như Tích liếc mắt nhìn Ôn Khinh Hàn cười nói: "Con nhìn ra được."
Ôn Khinh Hàn không chơi đùa với hai mẹ con các nàng, đảm nhiệm vai nhân vật trầm tĩnh, ngữ khí bình ổn nói: "Được rồi, mau tắm rửa rồi đi ngủ sớm một chút. Trẻ con không được chơi muộn như vậy."
Ôn Như Tích le lưỡi yếu ớt phản bác: "Con nào có còn nhỏ nữa a? Hai năm nữa con liền trưởng thành."
Thời Thanh thu xoa đầu cô, nhỏ giọng thúc giục, "Được, mau đi đi, tắm rửa rồi đi ngủ. Không được phép trốn ở trong chăn chơi điện thoại."
Ôn Như Tích cong môi, vươn tay túm lấy mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa của mình, do dự không muốn đi.
"Sao vậy? Muốn nói cái gì?" Thời Thanh Thu sờ mặt cô hỏi.
Ôn Như Tích ra vẻ đáng thương nhìn Thời Thanh Thu, sau đó nhìn sang ánh mắt hoài nghi của Ôn Khinh Hàn, ho khan một tiếng, hỏi bên tai Thời Thanh Thu: "Mami, con lên cao trung có thể yêu đương không?"
Thời Thanh Thu mở to mắt, vừa định hỏi cô cái gì, thanh âm của Ôn Khinh Hàn lạnh lùng truyền đến: "Không được."
Thời Thanh Thu đột nhiên không nhịn được cười, nhịn không được cười thành tiếng.
Như cảm thấy mình quá lạnh nhạt, Ôn Khinh Hàn chậm rãi nói thêm, "Trước khi vào đại học, không được phép yêu đương. Sau khi vào đại học, nếu như có người thích, nhất định phải xác định rõ tâm ý của mình cùng đối phương, yêu thì yêu không được phép nửa vời."
Thời Thanh Thu nén cười đến bụng đều đau.
“Mami…” Ôn Như Tích mang vẻ mặt cầu xin, ôm Thời Thanh Thu làm nũng “Mami nhìn mẹ kìa, con không có nửa vời, con không thể yêu đương sao..."
Ôn Khinh Hàn lại phun ra một câu: "Không được."
"Mami..." Ôn Như Tích chớp chớp mắt với Thời Thanh Thu, cô đã từ bỏ việc trao đổi với Ôn Khinh Hàn.
Cô không thể cùng mẹ câu thông, quyết định sự tình một bước đều không lui. Nhưng mẹ của cô lại nghe lời mami, cho nên chỉ cần giải quyết mami là được rồi.
“Được rồi, trở về phòng tắm rửa rồi ngủ đi, chuyện này chúng ta thương lượng sau.” Thời Thanh Thu bất đắc dĩ sờ sờ tóc Ôn Như Tích, ngữ khí có chút cứng rắn: “Nhanh đi, nếu không sẽ không có thương lượng."
“Được a, đi thì đi.” Ôn Như Tích vội vàng thu điểm yếu ớt, lủi thủi trở về phòng nửa giây cũng không dừng lại.
Trong nhà này, mẹ của cô là bộ dạng lạnh như băng, còn mami dịu dàng dễ nói chuyện. Nhưng thật ra, mẹ cô lại sẽ không phát cáu, luôn là bộ dáng bình tĩnh như vậy.
Mami thì khác, suy cho cùng mami là người có thể khiến mẹ phải cúi đầu, đây mới là người có địa vị nhất trong nhà, cô nào dám làm càn a?
Thời Thanh Thu kéo Ôn Khinh Hàn vào phòng, đẩy cô đi tắm.
Chờ Thời Thanh Thu tắm xong đi ra, nàng nhìn thấy Ôn Khinh Hàn đang ngồi bên giường, hai tay chống bên cạnh, đầu cúi xuống không biết đang nghĩ gì.
Thời Thanh Thu hiểu rõ cười cười, cầm khăn lau tóc quay vào phòng tắm treo lên, sau đó đi ra rót một cốc nước rồi ngồi vào bên cạnh cô.
Ôn Khinh Hàn cầm lấy cốc nước, im lặng không nói.
Thời Thanh Thu đưa tay sờ lên lông mày cô, không nhịn được cười nói: "Ôn Bảo Bảo, sao chị lại cau mày? Có sự kiện trọng đại nào đáng để Ôn đại luật sư của chúng ta phiền muộn như vậy a?"
Ôn Khinh Hàn uống một ngụm nước trong cốc, mím chặt môi nhìn Thời Thanh Thu, nghiêm giọng nói: "Tiểu Tích sao đột nhiên muốn yêu đương? Nó mới mười mấy tuổi."
Khi ở độ tuổi đó, cô thậm chí còn không biết mình thích gì, chỉ là thực sự muốn nhìn thấy Thời Thanh Thu mà thôi. Cô không biết mình có thích hay không, cũng chưa nghĩ đến mình sẽ có tình yêu như thế nào.
Thời Thanh Thu giương khóe môi, ngón tay trượt xuống, nhẹ véo má cô, kéo môi cô ra thành hình vòng cung kỳ quái, sau đó trấn an nói: "Đừng lo lắng, Tiểu Tích có thể chỉ nói một chút mà thôi. Từ nhỏ đến lớn đều rất nghe lời, trong nhiều phương diện nhìn cũng rất giống chị. Cho nên tin tưởng đứa nhỏ một chút, đứa nhỏ là con gái của chúng ta a."
“Mong là vậy.” Ôn Khinh Hàn thở dài, đặt ly