Trên xe bảo mẫu trở về khách sạn, Ôn Khinh Hàn đang giúp Thời Thanh Thu lau tóc, Dương Hiểu không ngừng kể cho cô nghe về những cảnh quay hôm nay.
Cảnh cuối cùng của <Dữ Quân Tuyệt> hai người quay đi quay lại hơn 20 lần, bỏ ra gần một tuần.
Phía trước còn tốt, Thời Thanh Thu còn chưa khóc đạo diễn liền hô ngừng, gọi hai diễn viên chính đến giảng phim. Để Thi Chiêu Ý ở thời khắc hấp hối càng không muốn từ bỏ, tâm trạng của Thời Thanh Thu lúc này là căng thẳng nhất trong cả bộ phim, thiếu một điểm cảm giác nào cũng không được.
Trở lại khách sạn, bước vào phòng của Thời Thanh Thu, Dương Hiểu vẫn đang nói: "Khối Băng tỷ, chị không biết những ngày qua bi thảm thế nào đâu. Thời tỷ khóc đến một nửa đột nhiên bị hô ngừng, em còn sợ chị ấy một giây khóc co quắp rồi về không được."
Thời Thanh Thu ngồi ở mép giường trợn mắt, nàng đã triệt để nhận ra Dương Hiểu không còn sợ "Khối Băng tỷ" nữa.
Ôn Khinh Hàn đứng bên cạnh sờ lên mái tóc gần khô của Thời Thanh Thu, sau đó nhìn đôi mắt sưng đỏ của nàng, thấp giọng nói: "Phải không?"
"Đúng vậy a, trong khi đạo diễn đang giảng phim, a di trang điểm liền bổ trang cho Thời tỷ tiếp tục quay, hai ngày này cơ bản chính như vậy. May là cảnh vừa rồi rất hoàn hảo, nếu không thì không biết phải khóc bao nhiêu lần."
“A Hiểu!” Thời Thanh Thu thấp giọng ngắt lời Dương Hiểu, nàng cảm thấy khí tức trên người Ôn Khinh Hàn càng lúc càng lạnh, giống như đang tức giận, nếu không ngăn lại, một hồi sẽ không biết ai là người gặp nạn.
"Hả, sao vậy?"
"Em về trước đi, chị mệt muốn ngủ. Sau có cái gì an bài thì chờ chị dậy rồi nói cho chị biết." Thanh âm của Thời Thanh Thu vẫn còn nghẹn ngào, nói một lời cũng cảm thấy tốn sức.
“Ách, vậy hai người có đói bụng thì gọi qua Wechat nói với em một tiếng.” Dương Hiểu nhiệt tình giao phó, thấy cả hai đều gật đầu mới yên tâm rời đi.
Thời Thanh Thu vừa thở phào nhẹ nhõm, Ôn Khinh Hàn lập tức cúi đầu xuống, ngón cái tay phải chạm vào mắt nàng, mắt nàng sưng lên vì khóc nên lúc này rất nhạy cảm, khi chạm vào có chút không thoải mái.
Nàng cũng trấn an Ôn Khinh Hàn nói: "Tôi không sao, quay phim cũng đã xong rồi, nghỉ ngơi thật tốt hai ngày liền sẽ khôi phục lại."
“Ừm, tôi biết.” Ôn Khinh Hàn nhẹ giọng nói.
"Kỳ thực, quá trình quay bộ phim này diễn ra tốt đẹp. Dù sao thì kinh phí sung túc, chúng ta cũng không cần phải mất quá nhiều thời gian đi nhiều nơi. Chính như vậy mà yêu cầu đối với bản thân diễn viên chúng ta sẽ khắt khe hơn. Hơn nữa đạo diễn Lê là một đạo diễn có tầm nhìn xa, dù chỉ một chút không hợp ông ấy cũng sẽ không nhìn được. Nhưng là, tôi may mắn không làm ông ấy phát điên a."
Thấy Ôn Khinh Hàn không nói gì, Thời Thanh Thu liền phá chủ đề nói chuyện khác, kéo tay cô ngồi xuống bên cạnh mình.
Ôn Khinh Hàn nở nụ cười, nhẹ giọng đáp lại: "Chuyện này tôi cũng biết, cậu chưa từng làm người thích cậu thất vọng." Cô dừng lại, đối diện mắt của Thời Thanh Thu, ý cười nông cạn: "Tôi tự hào về cậu."
Thời Thanh Thu cắn môi cười, ôm eo cô mang chút hài hước nói: "Nếu đã như vậy, tôi mệt rồi, để cậu ngủ với tôi. Cậu có vui mừng khôn xiết lập tức thuận theo ý tôi không?"
"Không có khả năng vui mừng khôn xiết, trước mắt tôi vẫn chưa tiến hóa thành chế độ bạch ngọt ngốc." Ôn Khinh Hàn cong môi cười nhẹ nói: "Nhưng tôi cảm thấy rất vinh hạnh có thể bồi đại minh tinh nhà tôi khôi phục năng lượng, ngay cả khi ngủ cũng vậy."
Thời Thanh Thu bật cười, đá dép lê rồi lên giường, Ôn Khinh Hàn đi vào phòng tắm, dùng nước nóng vắt khô khăn lau mặt.
Khi cô đi ra, Thời Thanh Thu đã thay quần áo nằm xuống giường, Ôn Khinh Hàn lấy khăn che mắt cho nàng, nói: "Ngủ đi, chỉ cần đặt khăn lên như vậy đừng động đậy. Hai ngày này đi ngủ làm vậy vết sưng sẽ biến mất, qua mấy phút tôi tháo ra cho cậu."
“Ừm, Khinh Hàn, sao cậu còn chưa lên?” Thời Thanh Thu hỏi, nhắm mắt lại đắp khăn mặt.
Ôn Khinh Hàn cởi thắt lưng, chớp chớp mắt, lỗ tai hơi nóng, thấp giọng nói: "Tôi đang cởi quần áo, chờ một chút."
Thời Thanh Thu lại "ừm" một tiếng, khóe môi không tự chủ được mà nhếch lên.
Bởi vì nàng không thể nhìn thấy mọi thứ, thính giác của nàng liền minh mẫn hơn. Nàng dựa vào âm thanh cảm giác được ngón tay gầy guộc của Ôn Khinh Hàn đang cởi thắt lưng, sau đó động tác không nhanh không chậm cởi áo cùng nội y, lại có chút cúi xuống cởi quần, cuối cùng đi qua đầu giường cầm quần đùi cùng áo ba lỗ mặc vào.
Nệm bên cạnh nàng đột nhiên lún xuống, chăn bông khẽ nhấc lên, nhiệt độ cơ thể quen thuộc tới gần, nàng đang đắp khăn nên không thể nghiêng người, chỉ có thể thuận theo cảm giác mà duỗi tay ra, bắt lấy bàn tay Ôn Khinh Hàn đang chuẩn bị vòng lấy cánh tay nàng.
Cảm thấy mình không bỏ sót việc thay quần áo của Ôn Khinh Hàn, nàng cười một tiếng, khiến Ôn Khinh Hàn thấp giọng thì thầm: "Ngủ đi, đoàn phim của cậu tiếp đến hẳn sẽ có sắp xếp, cậu định đem đôi mắt như con thỏ đi ghi hình sao?"
“Ừm, chúng ta sẽ sớm trở về, chúng ta cùng nhau trở về.” Thời Thanh Thu nỉ non cười nói, thân thể hơi hướng vào Ôn Khinh Hàn một chút, người sau hiểu rõ liền ôm chặt nàng, sau đó mới yên tâm nói một câu cuối cùng: "Buồn ngủ quá ..." sau đó ý thức dần dần hỗn loạn.
.
Hôm nay là ngày cuối cùng nghỉ dưỡng của bốn vị trưởng bối ba mẹ Giản Ý Chi và Phó An Nhiên. Vì kỷ niệm mối quan hệ phát triển của hai người, ở thời điểm ăn tối gần xong Giản Ý Chi đặc biệt mở một chai rượu.
“A…học tỷ, sao hôm nay lại muốn uống rượu?” Phó An Nhiên lộ vẻ khó xử, bộ dáng cũng không có nhiệt tình.
"Ngày mai ba mẹ đều trở về rồi, hôm nay là ngày cuối cùng mối quan hệ đối tác của chúng ta. Dù sao, khoảng thời gian này em thực sự đã đảm đương rất nhiều, tôi thế mà chưa làm một bữa cơm." Giản Ý Chi ngượng ngùng cười, sau đó rót cho Phó An Nhiên một ly rượu, "Đây là rượu do a di nấu, hẳn ở nhà em cũng có, độ không cao, uống một chút cũng không có việc gì."
Phó An Nhiên nuốt nước bọt, thân thể căng đến thẳng tắp, "Thật muốn uống sao? Ở nhà em không động đến rượu."
Giản Ý Chi không biết cô đụng phải rượu sẽ liền say, cho nên trước đây không chỉ là "không động đến", mà là chưa từng động qua. Lúc này, Giản Ý Chi mời như vậy, cây cân trong lòng cô cũng lắc lư từ bên này sang bên kia, vô cùng do dự.
"Nào, em sợ cái gì? Lát nữa em uống nhiều, tôi sẽ đưa em về nhà, yên tâm đi." Giản Ý Chi tựa hồ rất muốn uống rượu, chân dưới bàn chạm vào chân Phó An Nhiên, có vẻ như không nguyện ý bỏ cuộc.
Phó An Nhiên cắn cắn môi, thực sự không nhịn được Giản Ý Chi mang theo bộ dáng lấy lòng, cuối cùng cũng đáp ứng: "Được, vậy chị tùy ý uống đi, em uống từ từ ly này trước đã."
“Ừm…” Giản Ý Chi thỏa mãn nhấp một ngụm, rượu êm dịu trước tiên chảy trong miệng, sau đó từ từ chảy xuống cổ họng, rồi tiến vào bụng, “Rượu của a di thật không tệ, hình như trong nhà em còn có mấy chai, nhưng mà tôi không dám hỏi."
Đối với người yêu rượu như Giản Ý Chi, rượu ngon như vậy nàng cũng không keo kiệt tán thưởng, khuyết điểm duy nhất là nàng không mua được. Rượu này do mẹ Phó An Nhiên ngâm, nói chung hai nhà có món gì ngon cũng sẽ chia nhau, nhưng có thể mở miệng xin loại rượu này, quả thật có chút không mở miệng được.
Phó An Nhiên uống một ngụm, chịu đựng cái nóng trong cổ họng, cười nói: "Khi nào mẹ em trở về em sẽ nói với bà ấy, sau đó em mang tới cho chị."
“Ừm” Giản Ý Chi buồn cười gắp thức ăn vào bát cho cô, trầm ngâm nói: “Đây không phải giống như bọn họ muốn sao? Em mang đến cho tôi, khẳng định ba mẹ tôi sẽ biết. Ba mẹ tôi biết, thúc thúc a di cũng sẽ biết, đến lúc đó lại hiểu lầm."
"Vâng, đúng vậy.” Phó An Nhiên nghĩ đi nghĩ lại, nhấp một ngụm nữa, cảm giác ấm áp trong bụng khiến nàng có chút thích loại cảm giác này.
“Aiz, An Nhiên, Ôn Bảo Bảo sắp trở về rồi, em biểu hiện tốt một chút, nhưng là tôi đưa em vào, em nghe có hiểu